Ôn Ngôn bị cô bạn "bắn phá" một tràng liên tiếp đến mức có chút bất lực: "Không có, không có, là tớ tự không cẩn thận va vào thôi. Anh ấy chưa bao giờ động tay động chân với tớ, cậu đừng có nghi thần nghi quỷ nữa. Anh ấy đối xử với tớ rất tốt, thật đấy, vẫn luôn như vậy."

Vết bầm trên trán cô là do sáng nay bị Khương Nghiên Nghiên đánh, cũng không tiện giải thích.

Trần Mộng Dao cảm thán: "Thật ra... Mục Đình Sâm cũng rất tốt, đẹp trai, lại có tiền, hai người lại ở bên nhau bao nhiêu năm, chỉ cần cậu thích thì thế nào tớ cũng ủng hộ. Tớ mãi mãi đứng về phía cậu."

Trong lòng Ôn Ngôn rất cảm động, một trong những may mắn lớn nhất của cuộc đời chính là có một người ủng hộ bạn vô điều kiện.

Rất nhanh, đồ ăn được bưng lên. Trần Mộng Dao thấy Lâm Táp cứ ngồi im không động đũa, trong lòng không thoải mái. Cô cũng là tiểu thư nhà giàu, không ưa kiểu người làm màu. Cô tinh nghịch gắp một miếng thức ăn bỏ vào bát Lâm Táp: "Lâm Táp, ăn đi, anh là bạn của Tiểu Ngôn, cũng là bạn của tôi, đừng khách sáo."

Lâm Táp nhìn Ôn Ngôn, cứng rắn gắp thử một miếng. Món ăn ngon hay không chưa bàn, nhưng không gian ở đây anh đã không thể chấp nhận được. Anh cố gắng nén lại cảm giác buồn nôn, gượng cười: "Không tệ..."

Ôn Ngôn biết anh khó chịu nhưng không để ý, cô cũng không thích đi gặp bạn bè mà lại có một "cái bóng đèn" đi theo.

Sau bữa ăn, sắc mặt Lâm Táp trắng bệch. Triển Trì ra ngoài nhận một cuộc điện thoại, quay lại nói: "Anh có việc phải đi rồi."

Trần Mộng Dao vội nói: "Em đi cùng anh!"

Triển Trì mỉm cười, giúp cô sửa lại cổ áo: "Được thôi."

Hành động có vẻ dịu dàng, chu đáo, nhưng cảm xúc trong mắt anh lại quá thờ ơ, hoàn toàn không có sự nồng nhiệt của một cặp tình nhân.

Mấy người từ nhà hàng đi ra, Lâm Táp đã không chịu nổi nữa: "Ôn Ngôn, về chưa?"

Trần Mộng Dao cảm thấy hôm nay chưa thật vui, nhưng lại thực sự có việc, có chút áy náy: "Tiểu Ngôn, hôm nay tạm vậy đã nhé, hôm nào hẹn lại. Tớ vừa về nước cũng có nhiều việc."

Ôn Ngôn gật đầu: "Được, hai người đi trước đi."

Trên đường về Mục Trạch, Lâm Táp đột ngột dừng xe bên đường, nôn khan một hồi lâu. Lúc này Ôn Ngôn mới biết anh không phải giả vờ: "Không sao chứ?"

Cả người Lâm Táp ỉu xìu: "Cũng... cũng ổn..."

Khó khăn lắm mới về đến nhà, Lâm Táp không vào cửa mà đi thẳng. Mục Đình Sâm đã về từ sớm, cả Mục Trạch đèn đuốc sáng trưng. Khi anh ở nhà, anh thích ánh sáng, có một khoảnh khắc cô cảm thấy ngay cả ánh đèn đường trắng bệch ngoài cửa cũng trở nên ấm áp.

Lúc vào cửa, Ôn Ngôn nhìn thấy Mục Đình Sâm ngồi trên ghế sofa, cô khẽ chào: "Em về rồi."

Đương nhiên là không có hồi âm, cô chưa bao giờ mong đợi điều đó.

Nhìn cô bước vào phòng tắm, Mục Đình Sâm cầm điện thoại lên trả lời tin nhắn của Lâm Táp, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, không thấy rõ biểu cảm.

Lâm Táp viết: "Khương Nghiên Nghiên đến công ty tìm cô ấy gây sự, hình như đã đánh nhau, cô ấy bị thương."

Anh trả lời: "Ồ."

Chỉ một chữ hờ hững như vậy, anh đã phải đắn đo một lúc lâu mới gửi đi. Tại sao cô về mà không nói gì? Ngay cả mách lẻo cũng không biết sao?

...

Ngày hôm sau, Lâm Táp không đến công ty, nghe nói là đã vào bệnh viện.

Ôn Ngôn có chút áy náy, hôm qua cô không nên để Trần Mộng Dao làm bậy. Trần Mộng Dao tính tình thẳng thắn, Lâm Táp không nỡ từ chối nên đã phải chịu trận.

Đêm qua Mục Đình Sâm không về phòng ngủ, không biết có ra ngoài hay không. Cô cảm nhận được có điều gì đó lại không ổn, mối quan hệ giữa họ vốn dĩ không thể lúc nào cũng gió êm sóng lặng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play