"À, tiền và nhà bác cho cháu, cháu sẽ không nhận đâu. Hôm nay ra ngoài không mang theo, lần sau cháu hẹn thời gian trả lại cho bác."
Cô dùng giọng điệu bình tĩnh để thể hiện sự xa cách, nụ cười của Trần Hàm cứng lại:
"Đã lâu như vậy rồi, cháu nên chấp nhận đi. Không giấu gì cháu, bây giờ Khương Nghiên Nghiên cứ ở lì trong nhà bác không chịu đi, ăn mặc, chi tiêu, cả tiền tiêu vặt cũng ngửa tay xin bác. Cháu có trả lại nhà và tiền cho bác thì cũng bị nó lấy mất thôi. Cả đời này bác cho nó đủ nhiều rồi, mới sinh ra cái tật ngửa tay xin xỏ. Bác sẽ không cho nó bất cứ thứ gì nữa, cháu cứ giữ lấy đi."
Ôn Ngôn không ngờ Khương Nghiên Nghiên có thể làm đến mức này. Khương Nghiên Nghiên đã trưởng thành mà còn cả ngày ở lì nhà mẹ đã ly hôn như một đứa trẻ to xác, chẳng qua là cảm thấy Trần Hàm không công bằng. Bây giờ nhà họ Khương phá sản, e rằng không chỉ Khương Nghiên Nghiên ở lì nhà Trần Hàm mà cả Khương Quân Thành cũng sẽ mặt dày đến ở cùng.
Cô khẽ nhấp một ngụm nước trái cây:
"Vậy cháu xin giữ hộ bác, khi nào tiện bác cứ đến lấy lại. Mục gia nhà cháu, không thiếu."
Trần Hàm không cảm thấy bị chọc tức, ngược lại còn lộ ra vẻ tán thưởng:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT