Giang Linh lườm cô một cái: "Cơm mày nấu chính mày còn không ăn, lại bắt tao ăn à? Khó ăn chết đi được... Hiếm hoi lắm mới được ra ngoài ăn hàng, lại bỏ tao ở nhà. Làm mẹ như tao ngày xưa có cái gì tốt cũng nghĩ đến mày, sợ mày ăn thiếu một miếng, đúng là đồ vô ơn, Ôn Ngôn con nói có phải không?"
Ôn Ngôn lúng túng cười cười: "Không sao đâu bác, bác muốn ăn gì cứ gọi ạ."
Giang Linh hài lòng cười: "Vẫn là Ôn Ngôn hiểu chuyện, lấy được chồng tốt, ăn mặc không lo, tiền tiêu cả đời không hết. Dao Dao à, con học tập người ta đi, xem lại bạn trai con tìm xem là loại người gì. Cái thằng Triển Trì kia nghĩ đến là mẹ lại tức, nhà chúng ta không những mất bao nhiêu tiền, mà còn lãng phí mấy năm thanh xuân của con, cuối cùng chẳng được cái gì cả."
Sắc mặt Trần Mộng Dao hoàn toàn sụp đổ: "Mẹ, trước đây mẹ nói chuyện đâu có thô tục như vậy. Dù nhà mình sa sút, mẹ cũng từng là Trần phu nhân, mẹ có thể chú ý lời nói của mình được không? Muốn ăn thì ăn cho đàng hoàng, Tiểu Ngôn là bạn thân nhất của con, con có thể mất mặt, cô ấy cũng sẽ không để ý, nhưng con hy vọng không có lần sau nữa."
Ôn Ngôn vội vàng hòa giải: "Không sao đâu Dao Dao, cậu đừng nói như vậy, chúng ta thân nhau thế này rồi, không cần câu nệ những thứ đó đâu, mọi người hiếm khi được ngồi ăn cùng nhau, vui vẻ lên một chút."
Trần Mộng Dao không muốn ở nơi công cộng cãi nhau to với Giang Linh, nên đành nín nhịn không lên tiếng nữa.
Chờ các món ăn lần lượt được dọn lên, đầy cả một bàn. Giang Linh ăn rất vui vẻ, Ôn Ngôn cũng chỉ cười gượng, chỉ có Trần Mộng Dao là không cười nổi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT