Ôn Ngôn cảnh giác hẳn lên:
"Anh định làm gì? Bây giờ chuyện đã xảy ra rồi, phải dọn dẹp mớ hỗn độn này trước đã. Dương Dương đã đi rồi, anh muốn cô ấy thấy anh trong bộ dạng này sao? Tâm trạng của anh tôi có thể hiểu, bây giờ lòng tôi cũng đang rất rối bời. Anh về nhà nghỉ ngơi trước đi, lo liệu hậu sự cho Dương Dương và ba cô ấy. Anh là con rể nhà họ Từ, bây giờ nhà họ Từ chỉ còn mình anh là đàn ông, những việc này đều cần anh lo liệu. Họ hàng nhà họ Từ cũng chỉ có thể đến viếng rồi về, không giúp được gì nhiều. Còn chuyện giữa anh và mẹ anh... sau này hãy từ từ nói chuyện. Bây giờ anh hãy lái xe cẩn thận đi, tôi đến nhà anh xem thử, tìm xem có gì khả nghi không. Tôi cứ cảm thấy chỉ vì chuyện hôm nay thì không thể nào bức chết Dương Dương được."
Dù đã để lộ ý định tự vẫn, nhưng may là Đường Xán không hành động ngay lập tức, mà đã về đến nhà an toàn.
Ngôi nhà vẫn y như cũ, không khác gì lúc Từ Dương Dương còn ở đây, nhưng cảnh còn người mất. Cảm xúc của anh gần như sụp đổ, anh cuộn mình trên sofa không muốn động đậy. Mỗi một góc ở đây đều là ký ức, ký ức của anh và Từ Dương Dương, bây giờ anh không dám chạm vào.
Ôn Ngôn thở dài:
"Có phiền không nếu tôi xem qua đồ đạc của Dương Dương lúc còn sống?"
Đường Xán khẽ nói:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT