Khi Ôn Ngôn quay đầu nhìn Đường Xán, cô mới phát hiện anh đang ngồi trên ghế dài, úp mặt vào lòng bàn tay mà nức nở. Bạch Mộ Tình à Bạch Mộ Tình, tự tay đẩy con trai mình vào hoàn cảnh này, kết quả hiện tại có thể làm ai hài lòng đây?
Cuối cùng, cô không nói được lời nào. Một cô gái tốt đẹp như vậy, cứ thế mà ra đi. Người chết không đau khổ, chỉ có người sống mới đau khổ. Sau này mẹ Từ sẽ sống những ngày tháng ra sao? Còn Đường Xán, làm sao anh có thể nguôi ngoai khi chính mẹ ruột của mình đã bức tử vợ và cha vợ mình?
Cô ở lại bệnh viện cùng Đường Xán cho đến khi mẹ Từ tỉnh lại. Sức khỏe của mẹ Từ không có vấn đề gì lớn, chỉ là do quá đau buồn mà ngất đi. Lúc tỉnh lại, trông bà cũng thất thần, như người mất hồn.
Đường Xán nghẹn ngào nói:
"Con xin lỗi, mẹ..."
Ánh mắt mẹ Từ đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có những chú chim đang bay lượn:
"Con tại sao phải xin lỗi? Đâu phải lỗi của con. Oan có đầu, nợ có chủ, chỉ cần con đừng bênh vực mụ đàn bà độc ác đó là được. Mẹ biết con thật lòng yêu Dương Dương, để mẹ gật đầu đồng ý cho hai đứa ở bên nhau, con đã nỗ lực như thế, sao có thể đối xử không tốt với con gái mẹ được? Nhưng mà... mẹ của con thật không phải là người. Mẹ chỉ có một đứa con gái duy nhất, mẹ vất vả nuôi nó lớn đến từng này, lại bị bà ta bức chết! Bây giờ mẹ chỉ còn một mình, mẹ không còn sợ gì nữa, mẹ muốn cùng mụ đàn bà độc ác đó đồng quy vu tận!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT