Mục Đình Sâm không để ý đến cô, lấy điện thoại ra tự mình làm việc.
Cô đã vô tình lướt qua điện thoại của anh, bên trong không có gì giải trí, toàn là những thứ liên quan đến công việc. Tùy tiện mở một tài liệu ra là chi chít chữ nhỏ, nhìn thôi cũng thấy đau đầu.
Không lâu sau, má Lưu cuối cùng cũng chậm rãi đến, Ôn Ngôn thở phào nhẹ nhõm. Cô gọi má Lưu đến gần, nói nhỏ: "Con muốn đi vệ sinh..."
Má Lưu suýt nữa thì cười phá lên: "Con muốn đi vệ sinh thì cậu chủ ở đây mà? Hai đứa là vợ chồng, sợ cái gì? Cứ phải nhịn đến khi má đến, cái này mà cũng nhịn được à?"
Ôn Ngôn cảm thấy đầu mình như to ra gấp đôi, hoàn toàn không dám nhìn vẻ mặt của Mục Đình Sâm. Giọng cô đã hạ thấp như vậy, tại sao má Lưu không thể đồng cảm với cô, mà lại còn phải hét to lên? !
Có lẽ để tránh xấu hổ, Mục Đình Sâm lên tiếng: "Ngày mai tôi phải đi công tác, tối nay má Lưu ở lại chăm sóc, tôi đi trước."
Khi cánh cửa phòng bệnh đóng lại, Ôn Ngôn thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được oán giận: "Má Lưu~ má nói nhỏ một chút không được à?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play