Thấy cô không lên tiếng, má Lưu cười nói: "Thôi nào, con còn nhỏ, từ bé đã ở bên cạnh cậu chủ, cũng chưa từng trải sự đời, giống như bông hoa trong nhà kính vậy. Đợi khi con gặp nhiều người hơn, gặp nhiều đàn ông hơn, con sẽ hiểu thôi. Cậu chủ đối với phụ nữ không phải là tốt nhất, nhưng tuyệt đối không tệ. Má thấy rồi, cậu ấy với cô Khương Nghiên Nghiên kia không bình thường, nhưng nếu người gặp chuyện là Khương Nghiên Nghiên, chưa chắc cậu ấy đã bất chấp tính mạng mà chạy đến bệnh viện, lại còn thức trắng cả đêm."
Ôn Ngôn không muốn tiếp tục chủ đề này, bèn chuyển sang chuyện khác: "Má Lưu, má có dặn ai chăm sóc Thang Viên giúp con không? Tối qua mưa to gió lớn như vậy, nó ở ngoài sân chắc sợ lắm."
Má Lưu vỗ đùi một cái: "Ối trời, má quên mất! Tối qua con xảy ra chuyện, lòng má cứ lo cho con, cả đêm không ngủ được, cứ thấy như quên mất việc gì đó. Con không nói má cũng không nhớ ra. Má già rồi nên cũng lú lẫn, không để ý đến Thang Viên. Bây giờ má gọi điện về hỏi ông Lâm ngay!"
Ôn Ngôn nghe vậy cũng sốt ruột. Thời tiết khắc nghiệt như vậy, để Thang Viên ở ngoài sân thì khác gì lúc nó còn lang thang?
Má Lưu gọi điện về Mục Trạch, để tiện cho Ôn Ngôn nghe, bà cố tình bật loa ngoài.
Điện thoại đổ chuông một lúc lâu không ai bắt máy. Ngay khi họ nghĩ không ai nghe, cuộc gọi đột nhiên được kết nối.
Má Lưu vội vàng nói: "Bà chủ bảo đi xem Thang Viên thế nào rồi. Tối qua thời tiết tệ như vậy, Thang Viên chắc sợ lắm, mau cho người ra xem thử, dọn dẹp cho nó, đừng để nó bị bệnh. Mèo yếu ớt lắm, bệnh một trận là mất nửa cái mạng đấy!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play