Anh bóp cằm cô, giọng nói lạnh như băng, nhưng mang theo mệnh lệnh không thể chống cự:
"Khi nào dưỡng tốt sức khỏe thì hẵng quay lại trường, đừng mang bộ dạng ốm yếu đi lấy lòng thương hại của người khác!"
Ôn Ngôn cuống lên, vội vàng chống người dậy:
"Không được..."
Anh không nói gì, chỉ nhìn cô từ trên cao xuống, toàn thân toát ra khí chất lạnh lẽo.
Cô cắn môi, vì căng thẳng mà giọng nói cũng có chút run rẩy:
"Em sẽ học hành chăm chỉ, sau này kiếm tiền sẽ trả hết nợ cho anh. Anh đã cưu mang em mười năm, em rất biết ơn. Đợi em đi thực tập, em sẽ dọn ra ngoài sớm nhất có thể."
Đúng vậy, cô chưa bao giờ có ý định dựa dẫm vào anh cả đời. Cô đã nợ anh quá nhiều, không muốn cứ tiếp tục mắc nợ.
Mục Đình Sâm đột nhiên cười, nụ cười của anh tựa như vầng trăng lạnh lẽo, cao không thể với, xa không thể chạm, lạnh đến mức người ta không dám đến gần:
"Vậy thì bây giờ tôi nói rõ cho cô biết, cả đời này, cô đừng hòng rời đi!"
Lòng Ôn Ngôn chùng xuống. Lần đầu tiên, cô nhìn thẳng vào mắt anh, không còn trốn tránh:
"Anh nhìn thấy em, chẳng lẽ không nghĩ đến bố mẹ đã mất của mình sao? Tại sao lại giữ một người như em ở bên cạnh? Nợ của anh em sẽ trả, dùng tất cả những gì em có, dùng cả cuộc đời này để trả, theo cách của riêng em!"
Mục Đình Sâm nín thở, sắc mặt trầm xuống vài phần.
Trước đây cô luôn ngoan ngoãn, không dám trái bất kỳ ý muốn nào của anh. Nhưng anh đã quên mất rằng cô sẽ lớn, sẽ thay đổi. Sự bướng bỉnh trong cốt cách của cô, rồi sẽ có một ngày dựng lên một bức tường thành phòng thủ, thậm chí giơ lên cả lưỡi kiếm sắc bén chống lại anh.
Hai người đối mặt nhau. Một lát sau, những ngón tay thon dài của anh nới lỏng cà vạt, cởi áo vest ném xuống tấm thảm:
"Cô nợ tôi, cả đời này cũng không trả hết. Là do tôi đã quá nhân từ với cô."
Khi nhận ra anh định làm gì, phản ứng đầu tiên của Ôn Ngôn là phải trốn khỏi đây!
Nhưng cơ thể cô vừa rời khỏi giường đã bị bàn tay to lớn của anh ấn trở lại, rồi bị thân hình cao lớn của anh đè chặt.
Ánh mắt trống rỗng của Ôn Ngôn dần có tiêu cự. Cô thậm chí còn không kịp suy nghĩ về sự thay đổi đột ngột của anh, vội vàng túm chặt vạt áo chạy ra khỏi phòng ngủ.
Vừa đóng cửa lại, bên trong đã vang lên tiếng đồ đạc bị đập phá. Cơ thể cô run lên, cô quay về phòng mình.
Cả buổi chiều, căn phòng bên cạnh không có thêm động tĩnh nào, mãi cho đến hơn bảy giờ tối, xe của Mục Đình Sâm mới rời khỏi Mục Trạch.
Tuy Mục Đình Sâm không cấm túc cô một cách rõ ràng, nhưng anh đã nhờ quản gia Lâm truyền lời rằng cô phải ở nhà tĩnh dưỡng vài ngày.
Ôn Ngôn dù không muốn thế nào cũng không dám chọc giận anh vào lúc này, đành phải ngoan ngoãn ở nhà dưỡng bệnh.
May mắn là, mấy ngày nay Mục Đình Sâm không hề xuất hiện. Trái tim cô vốn treo lơ lửng vì chuyện đêm đó cuối cùng cũng có thể tạm yên...
.