An Tuyết Lỵ ra vẻ yếu ớt như sắp ngất đi lần nữa:
"Cậu đang nói gì vậy? Tôi không biết Ôn Ngôn đã nói gì với cậu, tôi không làm chuyện đó, không làm chính là không làm! Tôi vẫn luôn ở nhà, chuyện công ty tôi hoàn toàn không tiếp xúc được, đúng ngày hôm đó đến công ty một chuyến thì xảy ra chuyện, có trùng hợp đến thế không? Cậu nghi ngờ tôi hại Ôn Ngôn, sao không nghĩ thử nhỡ có người muốn nhân cơ hội này hại tôi thì sao? Đâu chỉ mình tôi hận Ôn Ngôn, chẳng phải nó cũng hận tôi sao? Cậu dám nói nó không hận tôi không?
Nó vừa vào cửa đã chất vấn tôi tại sao lại hại nó, tôi không làm nên đương nhiên không thừa nhận, nó liền đẩy tôi ngã xuống cầu thang. Rõ ràng biết chân tôi không tốt, căn bản không thể phản ứng kịp, một người phụ nữ lòng dạ rắn rết như vậy, cậu còn muốn ở bên nó sao? Cậu vẫn chưa nhìn rõ bộ mặt thật của nó à? !"
Ôn Ngôn tức đến run người, nhưng cô không nói gì. Nếu Mục Đình Sâm thật sự tin lời An Tuyết Lỵ, vậy thì cô cũng không cần phải giải thích nữa, người đàn ông này không đáng để cô chờ đợi.
Mục Đình Sâm không biết đang nghĩ gì, hồi lâu không lên tiếng, cuối cùng chỉ nói một câu:
"Bà nghỉ ngơi cho tốt đi, lát nữa chú Lâm sẽ lái xe đưa bà về."
Nói xong, anh xoay người đi về phía cửa nơi Ôn Ngôn đang đứng, lúc đi qua, anh nắm lấy cổ tay cô.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play