Từ Dương Dương giải thích: "Trước đây chị ấy rất quan tâm em, tuy bây giờ đã trở mặt nhưng em cũng phải trả lại ân tình. Coi như cùng ăn bữa cơm cuối cùng đi."
Hướng Lệ không nói gì, cất điện thoại đi, cũng chẳng còn tâm trạng tự sướng nữa.
Ôn Ngôn đi đến bàn ăn, thản nhiên ngồi xuống, không thèm nhìn ai, cũng chẳng chào hỏi ai. Hướng Lệ thầm lườm nguýt cả vạn lần, chỉ thiếu điều nói thẳng ra mặt câu "làm Mục phu nhân được mấy ngày mà ra vẻ ta đây" .
Giữa bữa ăn, Ôn Ngôn đột nhiên lơ đãng hỏi: "Hướng Lệ, nghe nói trước đây cô và An Tuyết Lỵ quan hệ khá tốt, sau khi bà ta đi rồi, hai người vẫn còn liên lạc chứ?"
Hướng Lệ liếc trộm vẻ mặt của Ôn Ngôn, không trả lời ngay, thầm đoán xem Ôn Ngôn hỏi câu này có ý gì. Đợi đến khi ánh mắt sắc bén của Ôn Ngôn dừng lại trên người mình không rời đi, cô ta mới cứng đầu đáp: "Vâng, nhưng cũng chỉ thỉnh thoảng nói chuyện qua điện thoại thôi. Dù sao thì... chân bà ấy không tiện, cũng không thể thường xuyên ra ngoài ăn uống cùng nhau được. Cô hỏi chuyện này làm gì?"
Ôn Ngôn cười nhạt, đặt đũa xuống, lấy khăn giấy lau khóe miệng, cuối cùng mới nói: "Lừa ai thế? Chính cô đã dùng máy tính làm việc ở chỗ Từ Dương Dương để gửi bản thiết kế của tôi cho Tiết Dương, phải không?"
Sắc mặt Hướng Lệ kinh hãi: "Cô nói bậy bạ gì vậy? ! Cấp trên đã điều tra ra là Từ Dương Dương làm, liên quan gì đến tôi? Liên quan gì đến giám đốc An? Cô đừng có ngậm máu phun người! Hơn nữa tôi còn chẳng tiếp xúc được với bản thiết kế của cô, cô đừng có cắn bừa!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play