Mục Đình Sâm vừa vuốt ve mái tóc dài của cô vừa lơ đãng nói: "Không nghĩ gì cả, không muốn nghĩ gì hết, nghĩ nhiều mệt lắm, cứ ôm em thế này là tốt rồi. Em thơm quá..."
Ôn Ngôn mím môi cười khẽ. Mùi hương trên người anh không còn là mùi hoa hồng nữa, đã trở lại mùi hương trước kia, xem ra anh đã đổi loại sữa tắm An Tuyết Lỵ mua cho, thay bằng loại cô thích dùng ngày trước. Phụ nữ luôn dễ bị cảm động bởi những chi tiết nhỏ. Anh không phải là người chú ý đến chi tiết, nhưng đối với cô thì lại rất để tâm.
Đột nhiên nghe tiếng ho của Tiểu Đoàn Tử ở phòng bên cạnh, Ôn Ngôn theo phản xạ giật mình ngồi dậy: "Em qua xem một chút, thằng bé mấy hôm nay ho mãi không khỏi."
Đắp chăn cho Tiểu Đoàn Tử, quan sát một lúc, Ôn Ngôn mới trở lại phòng ngủ: "Không sao, con không sốt, chỉ hơi ho thôi, không vấn đề gì lớn. Ngủ thôi, hơi muộn rồi, mai còn phải đến công ty."
Mục Đình Sâm trầm ngâm một lát, đột nhiên nói: "Chuyện đạo văn, sau này em không cần hỏi đến nữa. Anh giải quyết thế nào em không cần biết, miễn là em và Mục Thị không sao là được."
Ôn Ngôn đưa tay đấm nhẹ vào ngực anh: "Anh làm gì vậy? Đêm hôm khuya khoắt nói chuyện này, không sợ trong lòng khó chịu không ngủ được à? Bây giờ nằm ngủ yên ổn không thoải mái sao? Anh đúng là cố tình làm tôi bực mình. Trong chuyện này tôi mới là người trong cuộc chứ? Tại sao lại không cho tôi hỏi? Tôi có quyền được biết."
Mục Đình Sâm không lên tiếng, Ôn Ngôn cũng không hỏi dồn. Có những chuyện, nói quá rõ ràng lại không hay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT