Nếu là An Tuyết Lỵ, đúng là không hợp lý, nhưng Mục Đình Sâm sẽ không dễ dàng tin bà ta nữa, vì bà ta đã từng nói dối anh.
Mục Đình Sâm cúi mắt nhìn mặt bàn, ngón tay thon dài khẽ gõ, không có động tác thừa, sự im lặng khiến người ta bất an: "Tôi cũng muốn tin bà, nhưng sự thật rành rành ra đó. Nếu là bà làm, bây giờ bà thừa nhận đi."
Nếu bà ta thừa nhận, nếu bà ta có thể đảm bảo sẽ không bao giờ làm những chuyện như vậy nữa, anh... có thể tha cho bà ta một lần, coi như trả lại món nợ mà mẹ nuôi đã nợ bà ta.
An Tuyết Lỵ cắn môi, như đang cố kìm nén nước mắt, vành mắt đã ửng đỏ. Một lúc lâu sau, bà mới run rẩy nói: "Người khác không tin mẹ thì thôi, cả con cũng không tin mẹ... Phải, Ôn Ngôn là người phụ nữ con yêu nhất, chỉ cần là nó nói, con đều tin. Mẹ bao nhiêu năm bị ép buộc không thể ở bên cạnh con, không bằng Ôn Ngôn mẹ chấp nhận, nhưng việc mình không làm, sao mẹ có thể thừa nhận? Lẽ ra mẹ không nên động vào đồ của nó, không nên nhìn thêm một cái..."
Mục Đình Sâm không thể nghe nổi nữa: "Thôi được rồi, cứ vậy đi. Tôi không có khẩu vị, bà tự ăn đi, tôi ra ngoài một chuyến."
An Tuyết Lỵ vội vàng hỏi: "Tối nay con sẽ về chứ?"
Anh ngừng lại một chút: "Bận, không về."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play