Mục Đình Sâm liếc nhìn về phía phòng khách, rồi bất đắc dĩ bảo quản gia Lâm tiễn Ôn Ngôn và mọi người về.
Anh đứng tại chỗ im lặng một lúc lâu, sau đó mới bước vào phòng khách:
"Rốt cuộc bà muốn thế nào? Lúc trước tôi đã nói rồi, đừng làm khó Ôn Ngôn, rốt cuộc bà muốn tôi phải làm sao? ! Bà về đây chỉ để sắp đặt tôi thôi à? Bà nghĩ rằng nắm được thóp của tôi thì có thể khiến tôi ngoan ngoãn nghe lời sao? Tôi chịu đủ rồi!"
Khi An Tuyết Lỵ ngước lên nhìn anh, mắt đã rưng rưng:
"Trong lòng con, mẹ rốt cuộc tồi tệ đến mức nào? Con thấy mẹ chướng mắt, được thôi, mẹ đi chỗ khác, không làm phiền các người. Cô ta ăn xong liền đi, con cũng trách mẹ. Mẹ đã làm gì chứ? Mẹ cũng đâu có cấm con tiễn cô ta, là cô ta không cho con tiễn mà, phải không? Sao chuyện gì cũng đổ lên đầu mẹ? Hai người đã ly hôn rồi thì đừng qua lại thường xuyên nữa. Nếu con nhớ Tiểu Đoàn Tử, thì bảo lão Lâm qua đón thằng bé về ở vài ngày."
Mục Đình Sâm hít một hơi thật sâu rồi quay người lên lầu. Tiếng cửa phòng ngủ đóng sầm lại vang lên đinh tai nhức óc, tất cả cơn giận của anh đều trút lên cánh cửa.
Cho đến sáng hôm sau, anh vẫn không bước ra khỏi phòng ngủ nửa bước.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT