Quản gia Lâm bất đắc dĩ thở dài:
"Tùy bà nghĩ sao thì nghĩ. Phu nhân là do tôi một tay chăm sóc từ nhỏ đến lớn, luôn ở ngay trước mắt thiếu gia. Đúng sai trắng đen, đâu phải bà nói là được? Quá cố chấp sẽ chỉ hại chính mình thôi. Mục trạch này trước khi bà về mọi thứ đều yên ổn, bây giờ thì chướng khí mù mịt, sớm muộn gì cũng bị bà phá cho tan hoang. Đến lúc đó, bà có thấy vui không?"
An Tuyết Lỵ cười khổ: "Chẳng phải chỉ là một Ôn Ngôn thôi sao? Một người đàn bà thôi mà, rồi Đình Sâm sẽ yêu người khác. Không ai có thể chung thủy yêu một người mãi mãi." Cha của Mục Đình Sâm đã thay lòng đổi dạ, có con riêng với người khác. Chồng của bà, người từng si mê bà đến điên cuồng, cuối cùng chẳng phải cũng ra ngoài ăn chơi trác táng sao? Dù là do bà ép hay do bản tính anh ta như vậy, bà chưa bao giờ thấy một tình yêu nào son sắt đến chết, làm sao bà có thể tin tưởng được?
Trong mắt bà ta, Mục Đình Sâm vẫn còn trẻ. Bây giờ chia tay Ôn Ngôn, việc anh yêu một người phụ nữ khác chỉ là vấn đề thời gian.
...
Dù An Tuyết Lỵ đã thành công chen chân, đẩy Ôn Ngôn đi để được ở riêng với Mục Đình Sâm dưới một mái nhà, nhưng anh hoàn toàn phớt lờ bà ta. Mặc dù ngày nào bà ta cũng như một người mẹ hiền, chuẩn bị ba bữa cơm, thậm chí bữa trưa còn tự mình mang đến công ty cho Mục Đình Sâm, nhưng anh không hề cảm kích, không nói với bà nửa lời, cũng chưa từng ăn một bữa cơm nào do bà nấu.
Trước kỳ nghỉ Tết, công ty bận tối mắt tối mũi, ai cũng phải tăng ca, chỉ riêng Ôn Ngôn được hưởng đặc quyền. Dù công ty bận đến đâu, Mục Đình Sâm cũng bắt cô phải tan làm đúng giờ để về với Tiểu Đoàn Tử.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play