An Tuyết Lỵ tức đến mặt lúc xanh lúc trắng. Má Lưu đứng bên cạnh cười khẩy: "Bà thật sự muốn làm chủ ở Mục gia à? Thiếu gia đã quán xuyến bao nhiêu năm nay, không phải ai nói cũng nghe đâu. Bà tạm thời thắng, tưởng mình ghê gớm lắm à? Rồi cũng có ngày bà già chết thôi. Có giỏi thì cứ ráng sống đến một trăm tuổi đi."
An Tuyết Lỵ quay đầu trừng mắt nhìn Má Lưu: "Bà là cái thá gì mà dám nói chuyện với tôi? Tôi có thể không sống lâu bằng Ôn Ngôn, nhưng chắc chắn sống lâu hơn bà, tôi sẽ không chết trước bà đâu. Lo cho bản thân mình đi."
Má Lưu trợn mắt: "Tôi có gãy tay gãy chân đâu, năm nào đi khám sức khỏe cũng bình thường. Ai chết trước còn chưa biết đâu."
Chuyển nhà xong, Ôn Ngôn không đến công ty cùng Mục Đình Sâm: "Hôm nay em ở nhà với Tiểu Đoàn Tử một ngày, nhà còn nhiều đồ phải dọn, cũng đủ bận rồi. Em định đưa Má Lưu qua đây ở cùng, chưa kịp bàn với anh, anh thấy được không?"
Mục Đình Sâm đưa tay vuốt ve má cô: "Có gì mà không được? Anh sẽ bảo Má Lưu chiều nay qua, giúp em dọn dẹp nhà cửa, em cũng sẽ không mệt như vậy. Hôm nay em cứ đưa Tiểu Đoàn Tử làm quen với môi trường mới đã, sau này em đi làm thì để má trông nó, dù sao cũng là người quen, em cũng yên tâm. Anh đột nhiên cảm thấy... sau khi em đi, anh không muốn về Mục Trạch nữa."
Ôn Ngôn đưa tay, nắm lấy bàn tay anh: "Đừng nghĩ vậy, nơi đó vẫn luôn là nhà của anh. Lúc nào rảnh thì anh qua đây là được, em đưa cho anh một chiếc chìa khóa dự phòng. Nhưng anh cũng đừng qua lại thường xuyên, kẻo người khác lại dị nghị..."
Anh nhíu mày: "Ai mà dị nghị? Kể cả có người nói, anh cũng không quan tâm. Thăm vợ con mình, có gì mà phải dị nghị?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play