Tuy nói vậy, nhưng trong lòng Mục Đình Sâm vẫn không cam tâm, cảm giác như sắp mất cô hoàn toàn, cứ ôm chặt lấy cô không muốn buông.
Ôn Ngôn không biết làm gì với anh, đành mặc cho anh ôm như vậy, cho đến khi Tiểu Đoàn Tử trở về và gõ cửa phòng tắm: "Mẹ ơi, ba ơi, hai người làm gì trong đó vậy ạ? Tiểu Đoàn Tử cũng muốn tắm!"
Ôn Ngôn hoảng hốt đẩy Mục Đình Sâm ra, mở cửa cho Tiểu Đoàn Tử vào: "Lát nữa anh tắm cho Tiểu Đoàn Tử đi, em sắp xong rồi. Người anh ướt hết rồi kìa, coi chừng cảm lạnh."
Mục Đình Sâm ngồi xuống nhìn Tiểu Đoàn Tử, dịu dàng nói: "Đoàn Tử, sau này con sống với mẹ, ba sẽ thường xuyên đến thăm con. Ba không phải... không thích con nữa..."
Tiểu Đoàn Tử nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Bà nội đã nói với con rồi, là bà dì ghét mẹ, con ghét bà dì. Ba đừng buồn, con và mẹ vẫn thích ba, rất thích ba."
Đối mặt với một Tiểu Đoàn Tử hiểu chuyện như vậy, Ôn Ngôn cảm thấy rất an ủi. An Tuyết Lỵ không phải muốn Tiểu Đoàn Tử gọi bà ta là bà nội sao? Nhưng Tiểu Đoàn Tử chỉ nhận mỗi Má Lưu là bà nội. Nghĩ đến vẻ mặt tức giận của An Tuyết Lỵ, trong lòng Ôn Ngôn thấy hả hê vài phần.
Đêm khuya, Mục Đình Sâm đòi hỏi Ôn Ngôn không biết bao nhiêu lần, cho đến khi cả hai đều kiệt sức mới chịu dừng lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT