Trần Mộng Dao không biết từ đâu lôi ra một chiếc ghế: "Tớ ngồi đây đợi cậu nhé, dù sao cũng sắp đến giờ tan làm rồi. Hôm qua tớ xem trên mạng có một bộ ảnh cưới, phong cách đó tớ thích lắm. Cậu với Mục Đình Sâm chưa chụp bao giờ phải không? Không định chụp một bộ à? Tớ chỉ muốn nhìn cậu mặc váy cưới thôi, mơ cũng muốn thấy."
Đường Xán ngồi bên cạnh sợ đến mức làm rơi cả bút xuống đất: "Bà cô của tôi ơi, cậu đừng có mà nhắc đến chuyện không nên nhắc."
Trần Mộng Dao ngơ ngác: "Tớ sao thế? Tớ nói gì không nên nói à?"
Ôn Ngôn biết sớm muộn gì cũng không giấu được Trần Mộng Dao, vì Mục Đình Sâm chắc chắn sẽ nói cho Kính Thiếu Khanh. Cô hít sâu một hơi rồi nói: "Tớ và Mục Đình Sâm, ly hôn rồi."
Sắc mặt Trần Mộng Dao cứng đờ: "Cái gì? Cậu đùa tớ à? Tớ với Kính Thiếu Khanh ly hôn thì hai người cũng không thể ly hôn được. Anh ta chịu thả cậu đi à? Cái gã chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống cậu mà lại thả cậu đi sao? Trừ khi anh ta chết."
Ôn Ngôn chỉ có thể cười khổ: "Anh ta chưa chết, nhưng chúng tớ, thật sự đã ly hôn. Thôi, tớ không muốn nói chuyện này nữa. Tớ nói cho cậu biết vì cậu là bạn thân nhất của tớ, cậu nên ủng hộ tớ vô điều kiện, đừng hỏi tại sao, tớ không muốn nói."
Trần Mộng Dao mất một lúc mới phản ứng lại, liền đứng dậy đùng đùng chạy đi. Nhìn cái thế này, chắc là định đi xé xác Mục Đình Sâm. Ôn Ngôn sợ cô ngã, vội vàng đuổi theo: "Dao Dao! Dao Dao cậu làm gì vậy? Đừng chạy, cậu đi chậm thôi!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT