Mục Đình Sâm khẽ nhíu mày một cách khó nhận ra: "Anh đi tắm trước đây."
Nhìn anh đi vào phòng tắm, Ôn Ngôn mới muộn màng nhận ra lời mình nói hình như có chút không ổn, giống như đang nói bóng nói gió điều gì đó. An Tuyết Lỵ ngoài Mục Đình Sâm ra thì không còn người thân nào khác, đương nhiên phải quan tâm chăm sóc, tránh để người ngoài dị nghị. Cho dù anh có chăm sóc quá mức một chút, cô có ý kiến thì người khó xử nhất cũng chỉ là Mục Đình Sâm. Ngoài nhẫn nhịn ra, cô cũng chẳng còn cách nào khác.
Ngày hôm sau, Mục Đình Sâm đã đến bệnh viện từ sáng sớm, còn Ôn Ngôn thì tự bắt xe đến công ty.
Đường Xán có việc cần tìm Mục Đình Sâm, đến văn phòng không thấy người đâu liền sốt ruột hỏi Ôn Ngôn: "Mục tổng đâu rồi? Sao sáng sớm đã không thấy bóng dáng? Dạo này hình như anh ấy toàn vắng mặt ở công ty."
Ôn Ngôn có vẻ uể oải, một tay chống cằm, tay kia cầm bút vẽ những vòng tròn vô định trên giấy: "Anh tìm anh ta làm gì? Anh ta đang bận lo chuyện của dì mình rồi, hôm nay lúc nào tới công ty cũng không chắc được đâu. Có việc gì gấp thì nói với tôi cũng được."
Đường Xán do dự một lúc lâu mới thốt ra vài chữ: "Tôi... muốn tạm ứng một ít tiền."
Động tác của Ôn Ngôn dừng lại, cô liếc anh ta một cái: "Tiền nong lặt vặt chắc chắn anh có, không cần phải tạm ứng. Đã tạm ứng thì toàn là khoản lớn, anh đột nhiên thiếu tiền là sao? Nếu không phải cả triệu tệ thì anh đã chẳng mở lời."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play