Mục Đình Sâm đứng yên tại chỗ, Ôn Ngôn cũng không để ý đến anh nữa, dọn dẹp xong liền đi tắm. Lúc cô tắm xong ra ngoài, anh đang ngồi trên mép giường, cúi đầu không biết đang nghĩ gì, vẻ mặt tối tăm không rõ.
Cô bước tới, lên giường nằm xuống:
"Tắt đèn đi, em đi ngủ đây."
Mục Đình Sâm đưa tay bấm công tắc đầu giường, trong bóng tối, giọng anh có chút chán nản:
"Xin lỗi, không phải anh không nói cho em biết, chỉ là cảm thấy khó mở lời. Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, anh thật sự rất mệt..."
Ôn Ngôn nhắm mắt, nhưng không hề buồn ngủ:
"Em biết anh mệt, em cũng rất muốn quan tâm anh, nhưng anh đâu có cho em cơ hội. Điều em có thể làm chỉ là lắng nghe, em cũng muốn chia sẻ gánh nặng với anh, nhưng trong chuyện của anh và dì út, em chỉ là người ngoài. Không chỉ bà ấy mà cả anh cũng gạt em ra. Bây giờ em không muốn quan tâm nữa, cũng không muốn hỏi nữa, anh lại diễn vở kịch gì đây? Anh không nghĩ là em đang giận anh đấy chứ? Yên tâm, em không có, em không phải loại người rảnh rỗi không chịu được phải tự tìm việc cho mình. Chúng ta cứ làm tốt việc của mình là được rồi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play