Sắc mặt Mục Đình Sâm hơi thay đổi:
"Ý em là dì út của anh ra tay với Diệp Quân Tước? Đừng đùa nữa, em cũng không phải không biết, thể chất của dì út không tốt đến vậy. Dù cho tứ chi bà ấy lành lặn, cũng chưa chắc có thể toàn thân rút lui, một trăm phần trăm sẽ bị Diệp Quân Tước khống chế ngược lại."
Ôn Ngôn không dám nói thêm gì:
"Em không có ý gì khác, chỉ thuận miệng nói vậy thôi... Thôi ngủ trước đi, cũng muộn rồi. Ngày mai lại tìm tiếp, thế nào cũng sẽ có tin tức."
Sau khi tắt đèn, căn phòng chìm trong bóng tối. Mục Đình Sâm nghiêng người quay lưng về phía Ôn Ngôn, cô không nhìn thấy được biểu cảm trên mặt anh, cũng không biết anh đã mất ngủ cả đêm.
Chẳng lẽ An Tuyết Lỵ ngay cả chuyện chân cẳng cũng lừa anh sao? Chân của bà ấy có thật sự không bị liệt không? Bà ấy làm tất cả những điều này rốt cuộc là vì cái gì? Tình thân mà anh hằng mong đợi, tại sao lại nặng nề đến thế? Sâu trong ký ức, ấn tượng của anh về An Tuyết Lỵ dần trở nên mơ hồ, chỉ có một điều anh vẫn nhớ rõ, đó là An Tuyết Lỵ đối với anh cực kỳ tốt. Những lần tiếp xúc ít ỏi nhiều năm trước lại có thể để lại trong anh ấn tượng sâu sắc đến vậy, điều này cũng khiến anh khó hiểu.
Nếu người đâm Diệp Quân Tước thật sự là An Tuyết Lỵ, vậy thì mục đích chắc chắn là vì anh, sợ thân phận con riêng của Diệp Quân Tước sẽ uy hiếp đến anh. Vậy mục tiêu tiếp theo, liệu có phải là Ôn Ngôn không? An Tuyết Lỵ vẫn luôn cho rằng Diệp Quân Tước và Ôn Ngôn muốn cùng nhau hại anh. Nghĩ đến đây, anh bất giác thấy sợ hãi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play