Chồng dì mất, dì không hề buồn, ngược lại còn rất vui, vì dì đã được giải thoát. Dì không lấy bất cứ thứ gì, vội vã chạy trốn khỏi nơi đó, trở về nước. Sau đó dì phát hiện, người thì đã chết, nhưng dì vẫn hận ông ta, hận không thể nghiền xương thành tro. Theo dì thấy, hận thù không dễ dàng hóa giải như vậy. Ôn Ngôn sao có thể không hận con? Sao có thể yêu con? Dì không thể hiểu được..."
Nói đến cuối, An Tuyết Lỵ có phần mất kiểm soát, nước mắt không ngừng rơi.
Mục Đình Sâm lấy khăn giấy đưa cho bà, dịu dàng nói:
"Con biết rồi, không sao đâu. Bên Ôn Ngôn con sẽ đi giải thích, cô ấy rất hiểu chuyện, sẽ không trách dì đâu. Dì út, chuyện không vui trong quá khứ thì đừng nghĩ nữa. Bây giờ dì đã thoát khỏi cơn ác mộng, đã đến nơi có ánh sáng mặt trời, không còn ở trong bóng tối nữa. Đừng nhạy cảm như vậy nữa, được không? Cuộc sống sau này sẽ rất tốt đẹp. Nếu dì không tin Ôn Ngôn, có thể từ từ tìm hiểu cô ấy, thời gian sẽ chứng minh tất cả."
An Tuyết Lỵ gật đầu:
"Giúp dì nói với nó một tiếng xin lỗi. Tối qua là dì đã quá đáng, dì còn suýt nữa đã đánh nó... Dì thật lòng mong con được sống tốt. Dì không có người thân nào khác, cũng không có con cái, dì xem con như con ruột của mình, không muốn con bị bất cứ tổn thương nào. Có lẽ dì không thể chấp nhận nó ngay lập tức, nhưng dì sẽ cố gắng, chỉ hy vọng nó thật sự yêu con, muốn cùng con đi hết quãng đời còn lại. Về mặt tinh thần, có lẽ dì có chút vấn đề, dễ bị cực đoan, dì sẽ cố gắng kiểm soát bản thân, cố gắng không gây xung đột với nó. Hôm nay dì sẽ đi khám bác sĩ tâm lý, điều trị sớm, không thể gây thêm phiền phức cho con nữa."
Mục Đình Sâm gật đầu:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play