Trong lòng Ôn Ngôn chợt dâng lên một cảm giác khó tả, nhưng cô không thể nhìn ra điều gì kỳ lạ trên khuôn mặt của An Tuyết Lỵ và Mục Đình Sâm. An Tuyết Lỵ luôn nở nụ cười ôn hòa, chỉ là trong đôi mắt đẹp đó không hề có một tia cười, khiến người ta theo bản năng cảm thấy có một sự xa cách.
Sau khi Mục Đình Sâm và An Tuyết Lỵ đưa Tiểu Đoàn Tử ra ngoài, Ôn Ngôn cảm thấy trong lòng trống rỗng. Cô bám lấy má Lưu hỏi han mọi thông tin về An Tuyết Lỵ:
"Sao tự dưng lại xuất hiện một người dì út ạ? Con cứ tưởng người nhà Mục Đình Sâm đều mất hết rồi..."
Má Lưu bất đắc dĩ nói:
"Người nhà họ Mục thì mất hết rồi, nhưng dì út của cậu ấy là người bên nhà mẹ của lão phu nhân mà. Chẳng lẽ cả hai bên gia đình đều... 'ấy' (chết) hết sao? Thật ra tôi cũng chỉ gặp bà ấy vài lần, một lần sau khi thiếu gia ra đời, và hai lần trước đó. Cô xem, người với người thật khác nhau, năm đó gặp bà ấy đã trẻ như vậy, bao nhiêu năm trôi qua mà bà ấy vẫn không già đi chút nào, chỉ nhỏ hơn lão phu nhân vài tuổi. Nghe nói không lâu sau khi thiếu gia ra đời, bà ấy đã lấy chồng ở nước ngoài, ở đó suốt bao nhiêu năm. Giờ về cũng tốt, ít nhất bên cạnh thiếu gia có thêm một người thân."
Ôn Ngôn thở phào nhẹ nhõm: "À, nếu là dì ruột..." Vậy thì không cần phải để ý làm gì, dù An Tuyết Lỵ có cho cô cảm giác không thoải mái.
Đến khoảng mười giờ tối, Mục Đình Sâm và An Tuyết Lỵ mới đưa Tiểu Đoàn Tử về. Hai người vừa đi vừa nói cười vui vẻ, còn mua rất nhiều đồ, đương nhiên đều là hàng hiệu, từ quần áo đến đồ dùng, không thiếu thứ gì. Xem ra An Tuyết Lỵ sẽ ở lại Mục Trạch một thời gian.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play