Ôn Ngôn cứ thế ngồi cùng bà, dù cho ngồi đến tê dại khó chịu, muốn cử động một chút cũng khiến Trần Hàm phản ứng gay gắt, nói những lời xóc xỉa rằng nếu cô không kiên nhẫn được thì có thể đi. Ôn Ngôn vẫn luôn nhẫn nhịn, vì Trần Hàm đã từng đối tốt với cô. Cô ghi nhớ chút lòng tốt đó, tự nhủ rằng chỉ vì Khương Nghiên Nghiên xảy ra chuyện nên Trần Hàm mới trở nên như vậy, chỉ là tạm thời thôi, đợi khi nào bà bình tĩnh lại, chắc chắn sẽ không như thế này nữa...
Gần đến trưa, Ôn Ngôn dè dặt hỏi:
"Mẹ có muốn ăn hay uống gì không? Con đi mua."
Trần Hàm lạnh lùng nhìn cô, nói:
"Tôi không máu lạnh như cô, tôi ăn không vào, uống không nổi."
Phòng tuyến trong lòng Ôn Ngôn gần như sụp đổ:
"Mẹ có thể đừng câu nào cũng có gai được không? Khương Nghiên Nghiên ra nông nỗi này là do Kỷ Thừa Hoành, không phải do con và Mục Đình Sâm. Mẹ có ý kiến gì với chúng con thì cứ nói thẳng!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT