Mục Đình Sâm đưa ra một lời giải thích có phần bất lực: "Đừng quên lúc anh chưa về, Kỷ Thừa Hoành đã cố gắng nuốt chửng Mục Thị, Thiếu Khanh cũng đã cho em vay tiền. Trước đây, bề ngoài quan hệ giữa ông ta và Thiếu Khanh cũng không tệ, có lẽ chính vì vậy mà ông ta ghi hận trong lòng. Nếu lúc đó Thiếu Khanh không cho em vay tiền, có thể Mục Thị đã không giữ được rồi. Hơn nữa, hiện tại Thiếu Khanh là người ít phòng bị nhất. Anh và Diệp Quân Tước đều đã biết ông ta đến Đế Đô. Anh cũng vừa mới xác nhận, chưa kịp báo cho Thiếu Khanh, anh cũng không ngờ ông ta lại ra tay với Thiếu Khanh trước."
Trần Mộng Dao khóc đến sắp không còn nước mắt, ánh mắt có chút thất thần: "Kỷ Thừa Hoành... ? Chỉ vì Thiếu Khanh giúp các người giữ được Mục Thị sao? Nên ông ta muốn Thiếu Khanh chết? Tại sao người chết không phải là ông ta? Cái tên khốn kiếp này!"
Mục Đình Sâm mím môi im lặng. Giờ chuyện đã xảy ra, chỉ có thể cầu nguyện cho Kính Thiếu Khanh không sao.
Đợi một lúc lâu, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra. Một bác sĩ mặc áo blouse trắng bước ra: "Ai là người nhà?"
Trần Mộng Dao lau nước mắt, bước tới: "Là tôi! Anh ấy sao rồi ạ?"
Bác sĩ tháo khẩu trang, thở phào: "Không trúng chỗ hiểm, thận phải bị tổn thương nhẹ, không vấn đề gì lớn, chỉ là mất máu hơi nhiều, truyền máu vào là ổn thôi. Trường hợp này có thể coi là án hình sự rồi, mọi người có muốn báo cảnh sát không?"
Trần Mộng Dao cầu cứu nhìn về phía Mục Đình Sâm. Anh lắc đầu: "Chuyện này chúng tôi sẽ tự giải quyết. Cảm ơn bác sĩ."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play