Lúc mặc quần áo cho Tiểu Đoàn Tử sau khi tắm xong, cô phát hiện cậu bé không chỉ phá hỏng tài liệu của Mục Đình Sâm mà còn vẽ bậy lên một chiếc áo sơ mi trắng của anh. Loại bút đó vẽ lên quần áo thì không tài nào giặt sạch được!
Cô phát hoảng, kéo Tiểu Đoàn Tử lại mắng: "Con là đồ phá của, có biết cái áo này đắt thế nào không? Con vẽ chỗ nào không được à? Mẹ không phải đã bảo bà mua cho con rất nhiều giấy vẽ sao? Vẽ trên giấy làm con uất ức à? Trước kia không đánh con là vì thấy con còn nhỏ, không nỡ đánh. Bây giờ con càng ngày càng hư rồi! Mẹ đang rất tức giận!"
Tiểu Đoàn Tử vô cùng bình tĩnh: "Ba có tiền, mẹ đừng giận."
Ôn Ngôn: "..."
Trước khi Mục Đình Sâm làm xong việc, Ôn Ngôn đã giúp Tiểu Đoàn Tử "tiêu hủy tang vật" chiếc áo sơ mi, để Mục Đình Sâm khỏi thấy mà mắng người. Anh bị phá hỏng tài liệu nên tâm trạng không tốt, rất dễ nổi cáu. Trong tủ quần áo của Mục Đình Sâm có bao nhiêu là quần áo, chắc anh sẽ không phát hiện ra đâu.
Sự thật chứng minh, là Ôn Ngôn đã nghĩ quá nhiều. Sở dĩ chiếc áo sơ mi đó bị Tiểu Đoàn Tử có cơ hội vẽ bậy là vì Mục Đình Sâm định mặc nó vào ngày mai, nên đã lấy ra trước và đặt trên giường. Mục Đình Sâm làm xong việc quay về phòng, câu đầu tiên anh hỏi chính là về chiếc áo sơ mi: "Áo của anh đâu rồi? Sáng mai phải mặc."
Ôn Ngôn định nói không thấy, nhưng đến phút chót lại nhụt chí, cảm thấy không giấu được, đành cứng rắn nói: "Bị Tiểu Đoàn Tử vẽ bậy rồi, giặt không ra nên em vứt đi rồi. Con ruột anh đấy, anh đừng giận, anh có tiền, chúng ta mua cái khác là được."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play