Ôn Ngôn cười ha hả: "Không có đâu, anh cũng biết Đường Xán đi gặp mẹ cậu ấy mà, ngoài chuyện gia đình ra thì còn nói được gì nữa? Mải nói chuyện nên quên cả thời gian, nhưng chẳng phải vẫn đến kịp giờ đó thôi? Anh còn chạy tới tận đây canh làm gì? Rảnh rỗi quá à? Mau đi làm việc của anh đi, sắp vào giờ rồi, em cũng phải làm việc đây."
Đường Xán cũng hùa theo: "Đúng vậy, chứ còn nói được chuyện gì nữa? Sớm biết anh tò mò như vậy, lẽ ra nên cho anh đi cùng rồi."
Mục Đình Sâm không nói gì, đứng dậy sửa sang lại vạt áo rồi cất bước rời khỏi khu văn phòng.
Thái độ của anh khiến Đường Xán có chút không đoán ra được: "Chẳng lẽ anh ấy biết chuyện mẹ tôi muốn lôi kéo tôi rồi sao?"
Trong lòng Ôn Ngôn cũng hơi lo sợ, nhưng nghĩ thế nào cũng thấy không thể nào: "Chắc không đâu? Anh ấy lại không có tai thính như Thuận Phong Nhĩ, hơn nữa, dù anh ấy có biết thì sao chứ? Cậu đi hay không còn chưa quyết định, anh ấy cũng không gây khó dễ cho cậu đâu."
Tuy nói vậy nhưng trong lòng Đường Xán vẫn có chút lo lắng. Dù sao đi nữa, lúc anh rơi xuống vực thẳm, chính Mục Đình Sâm đã kéo anh một tay, nếu bây giờ anh thật sự rời khỏi Mục Thị thì đúng là kẻ vong ân bội nghĩa, chẳng qua là anh ta tự thấy chột dạ mà thôi.
Buổi chiều tan làm, Ôn Ngôn gặp Mục Đình Sâm ở gara, sau khi lên xe, Mục Đình Sâm đột nhiên nói: "Mẹ của Đường Xán muốn cậu ta ra nước ngoài phát triển à?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT