Ôn Ngôn sa sầm mặt ngồi bên mép giường: "Em thấy việc đưa Khương Nghiên Nghiên về nhà chính là tự tìm bực vào người."
Mục Đình Sâm không biết nói gì cho phải. Sống dưới một mái nhà, anh và Khương Nghiên Nghiên khó tránh khỏi tiếp xúc, ít nhất là lúc ăn cơm sẽ ngồi cùng một bàn. Anh hối hận vì chuyện ngu ngốc mình đã làm trước đây, nhưng dù anh không qua lại với Khương Nghiên Nghiên, thì chuyện cô ta hại Trần Mộng Dao cũng là một cái gai trong lòng Ôn Ngôn không thể nào gỡ bỏ.
Chỉ vì Trần Hàm và Khương Nghiên Nghiên dọn vào Mục Trạch, mọi hành vi cử chỉ của anh đều phải hết sức cẩn trọng, một chút sơ sẩy cũng có thể chạm vào dây thần kinh nhạy cảm của Ôn Ngôn. Anh mới là người khó xử nhất...
Thấy anh đứng im không nói gì, Ôn Ngôn đột nhiên đứng dậy, túm lấy cà vạt của anh, nhón chân để lại một vết dâu tây trên cổ anh: "Đi làm đi."
Anh sờ sờ cái cổ hơi đau, cảm giác có chút khó chịu, da anh thuộc loại rất nhạy cảm: "Thế này... làm sao anh ra ngoài gặp người ta được? Em có cần phải làm vậy không? Lúc nãy anh chỉ đang nhìn Tiểu Đoàn Tử, chứ có nói chuyện với Khương Nghiên Nghiên đâu. Sao trước đây anh không phát hiện ra em hay ghen thế nhỉ?"
Ôn Ngôn bực bội lườm anh một cái: "Vì trước đây em không yêu anh. Phụ nữ vốn dĩ nhỏ nhen như vậy đấy, nếu anh không vui thì cứ nổi giận đi."
Anh đương nhiên không thể nổi giận, ngược lại còn phải cười hề hề: "Thôi được rồi, anh không có không vui. Nếu em thích, bên kia anh cũng cho em 'cắn' luôn, được chưa?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play