Lúc này Mục Đình Sâm mới ngẩng đầu nhìn bà ta: "Bà có chắc, người lái xe lúc đó là tài xế không?"
Trần Hàm cố gắng giữ bình tĩnh: "Đương... đương nhiên, tôi không thể nhớ nhầm được, lúc đó Nghiên Nghiên nhà chúng tôi còn đang cãi nhau với tôi ở nhà, vì tối hôm trước nó đi chơi uống quá nhiều, là bạn nó đưa về, xe thể thao để lại bên ngoài, hôm sau tôi mới bảo tài xế đi lấy xe về, không ngờ trên đường lại xảy ra chuyện, tôi nhớ rất rõ. Dù sao đi nữa, lỗi là ở chúng tôi, tài xế là người của nhà họ Khương, cách xử lý do anh quyết định, chúng tôi đều có thể chấp nhận."
Mục Đình Sâm không nói ngay, Trần Hàm nhìn anh, cắn chặt môi, như thể giây tiếp theo môi sẽ bị cắn đến rách.
Một lúc sau, cuối cùng anh cũng lên tiếng: "Bà là mẹ của Ôn Ngôn, Khương Nghiên Nghiên là em gái cùng mẹ khác cha của cô ấy, chuyện này chỉ có thể giải quyết riêng. Tôi sẽ cho người ở lại giải quyết hậu quả với bà. Tôi còn có việc, đi trước."
Trần Hàm thở phào một hơi dài: "Được, phiền anh chăm sóc Ôn Ngôn thật tốt, tôi... sẽ không đến thăm con bé nữa..."
Mục Đình Sâm không đáp lại, đứng dậy rời đi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh mỉa mai.
Sau khi giải quyết xong chuyện ở đồn cảnh sát, Trần Hàm đi thẳng về nhà họ Khương. Khương Nghiên Nghiên ở nhà đứng ngồi không yên, thấy bà về, vội vàng chạy ra đón: "Mẹ, thế nào rồi? Anh Đình Sâm có nghi ngờ là con không? Anh ấy không biết là con chứ?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play