Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm cùng lúc bật cười khe khẽ, tay trong tay xuống lầu tiếp tục ăn cơm. Nắm lấy tay anh, cô cảm thấy vô cùng an tâm, chỉ muốn cứ thế nắm chặt tay anh mãi không buông. Cô thích mùi hương trên người anh, thích hơi ấm trong lòng bàn tay anh, thích sự dịu dàng anh chỉ dành cho riêng cô, thích tất cả mọi thứ thuộc về anh, dù tốt hay xấu, cô đều không kén chọn.
Sau bữa ăn, cả nhà ra sân nghỉ ngơi. Mục Đình Sâm liên tục gọi điện thoại, nghe nội dung thì là chuyện công ty.
Ôn Ngôn vừa trông Tiểu Đoàn Tử chơi cầu trượt, vừa không rời mắt khỏi Mục Đình Sâm. Từ sau khi anh gặp nạn trở về, cô luôn bất giác thích ngắm nhìn anh. Mỗi cử chỉ, mỗi biểu cảm của anh đều khiến trái tim cô rung động, dường như ngắm mãi không chán.
Cô cứ ngỡ anh đang tập trung vào cuộc gọi, không để ý cô đang nhìn, nào ngờ anh vừa cúp máy đã lập tức quay sang hỏi:
"Em nhìn anh làm gì thế? Anh gọi điện thoại nửa tiếng là em nhìn anh chằm chằm nửa tiếng, mặt anh dính gì à?"
Hai má cô ửng hồng một cách đáng ngờ, cô lúng túng nhìn đi chỗ khác:
"À... không có, em chỉ thấy bộ quần áo hôm nay của anh rất hợp, trông cũng đẹp, kiểu tóc cũng ổn, cảm giác trẻ ra mấy tuổi..."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play