"Đối với người làm trong nhà thì tốt thế, đối với họ hàng thì lại cái mặt đó. Dù không có máu mủ, cũng là cô trên danh nghĩa."
Mục Đình Sâm đập mạnh đũa xuống bàn, đứng dậy lên lầu. Quản gia Lâm và má Lưu vô cớ bị "trúng đạn", cũng không động đũa nữa. Ôn Ngôn cố nén cơn giận trong lòng:
"Má Lưu và chú Lâm đối với con không phải người làm, mà là người thân đã nhìn con lớn lên, tốt hơn nhiều so với những người họ hàng trên danh nghĩa như cô dượng. Lúc Mục Đình Sâm gặp chuyện, sao cô dượng không thấy mặt? Hả? Bây giờ anh ấy bình an trở về, cô dượng lại vác mặt đến. Con đang nghĩ, nếu lúc đó con đi tìm cô dượng, liệu cô dượng có giúp con không?"
Ôn Chí Linh yếu ớt nói:
"Quan trọng là chúng ta cũng chẳng giúp được gì cho con, nếu giúp được thì đã giúp rồi..."
Ôn Ngôn giận quá hóa cười:
"Thôi đi, đừng nói một đằng nghĩ một nẻo nữa. Cô dượng đừng làm mất hết cả thể diện và cốt khí của con trai mình. Hôm nay cô dượng vào được cửa này là nhờ vào mặt mũi của Ôn Hạo, nếu không, cô dượng căn bản không có cơ hội ngồi đây ăn cơm. Đã ăn cơm không yên, vậy thì con không tiễn, mời cô dượng về cho. À đúng rồi, Ôn Hạo, đây là ba mẹ cậu không biết điều, không liên quan đến cậu, đừng suy nghĩ nhiều."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play