Ôn Ngôn không nói gì. Đúng là rất khó khăn, sau khi Mục Đình Sâm đột ngột gặp chuyện, cô bị áp lực từ mọi phía đè nén đến không thở nổi. Chưa bao giờ cô cảm thấy anh quan trọng đến thế, cuộc sống của cô thiếu anh lại bị ảnh hưởng nghiêm trọng đến vậy. Bấy lâu nay, cô đã đánh giá quá thấp vị trí của anh trong lòng mình.
Trên thế giới này mỗi ngày đều có chuyện bất hạnh xảy ra. Khi nó chưa rơi xuống đầu mình, người ta có thể thờ ơ không quan tâm, nhưng một khi nó rơi xuống đầu mình, cái cảm giác tuyệt vọng không thể làm gì được đó mới là thứ dày vò tâm can con người nhất.
Ngồi đến tận đêm khuya, Kính Thiếu Khanh, Đường Xán và Từ Dương Dương cùng rời đi, chỉ để lại Trần Mộng Dao và con trai ở Mục Trạch bầu bạn với Ôn Ngôn.
Ngày hôm sau, Ôn Ngôn đến công ty. Cô có thể cảm nhận rõ ràng, vì bài báo kia mà ánh mắt của mọi người trong công ty nhìn cô trở nên vô cùng kỳ quặc, thậm chí còn mang theo vẻ soi mói và chán ghét. Nếu có thể, họ chắc hẳn hận không thể đấm đá, chửi mắng cô một trận cho hả dạ. Con người đôi khi thật sự là những sinh vật ngu ngốc, luôn tin vào những tin đồn vô căn cứ, chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Cô không muốn để ý đến tất cả những điều này, bước vào văn phòng của Mục Đình Sâm, tự nhốt mình lại.
Hạ Lam đến công ty trước cô, dùng chung một phòng làm việc, còn chu đáo chuẩn bị bữa sáng cho cô: "Ở nhà chắc con không kịp ăn sáng đúng không?"
Ôn Ngôn nhếch môi, muốn cười nhưng lại không cười nổi: "Cảm ơn bác."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play