Trần Mộng Dao tỏ vẻ oan ức:
"Ai bảo anh trêu em làm gì? Không phải là do em nhất thời không suy nghĩ nên mới ra tay thôi sao... Coi như em sai được chưa? Em cũng xấu hổ lắm chứ, ba mẹ đều thấy cả rồi, tim em giờ còn đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực đây này. Người mất mặt nhất là em mới đúng chứ? Trong mắt ba mẹ, em có bị coi là đứa vô phép tắc không nữa? Mà em vừa liếc rồi, ngoài cổng không có ai khác, chỉ có nhà mình thôi~ "
Kính Thiếu Khanh cũng không thật sự tức giận, anh biết cô đầu óc đơn giản, chuyện chập mạch là quá bình thường:
"Thôi được rồi em, đừng giải thích nữa, giải thích là che giấu, mà che giấu tức là sự thật. Anh lớn từng này rồi còn chưa bị ai... Thôi bỏ đi, dù sao ở nhà em cũng làm thế suốt. Ba mẹ sớm đã biết em là người thế nào rồi, hình tượng đó đã khắc sâu trong đầu họ, cả đời này cũng không thay đổi được đâu, em cứ yên tâm."
Trần Mộng Dao tò mò hỏi:
"Trong mắt ba mẹ, em là người thế nào ạ?"
Kính Thiếu Khanh nhếch môi cười gian:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT