Khóe miệng Mục Đình Sâm giật giật, Ôn Ngôn hơi lúng túng: "Ặc... nói linh tinh gì thế, trẻ con thì biết gì? Trong sân sắp nóng rồi, vào nhà nói chuyện đi."
Thường thì có Trần Mộng Dao ở đó, Mục Đình Sâm sẽ không có phần nói chuyện. Anh cũng không thích lảng vảng giữa đám phụ nữ nên đã đi vào thư phòng.
Tiểu Đoàn Tử vì muốn canh chừng Ôn Ngôn, không cho cô bế đứa trẻ khác nên cứ lượn lờ quanh cô. Đôi mắt to tròn, lanh lợi không chớp của cậu bé đang "giám sát" nhóc con trong xe đẩy. Người ta nói trẻ con thích náo nhiệt, thích chơi với những đứa trẻ trạc tuổi, nhưng có lẽ con trai Trần Mộng Dao còn quá nhỏ, không chơi cùng Tiểu Đoàn Tử được, nên tình hình khá khó xử.
Ban đầu Ôn Ngôn còn sợ Tiểu Đoàn Tử sẽ ra tay đánh người, nhưng sau đó thấy cậu bé không có ý định đó, cô mới yên tâm trò chuyện với Trần Mộng Dao.
"Bây giờ cậu có đủ sữa mẹ không? Tớ thấy cậu ra ngoài cũng không mang theo sữa bột."
Trần Mộng Dao thở dài: "Đủ gì mà đủ? Bây giờ tớ mới biết ngực lớn hay nhỏ chẳng liên quan gì đến việc có sữa hay không. Hồi xưa cậu cho Tiểu Đoàn Tử bú hoàn toàn bằng sữa mẹ, còn tớ bây giờ thì chẳng bao giờ đủ. Thường ngày con trai tớ chủ yếu ăn sữa bột, tối tớ về thăm nó mới được bú một cữ sữa mẹ. Hôm nay trước khi đưa nó ra ngoài tớ đã uống canh lợi sữa, chắc là tạm đủ, nếu không được thì ở đây cậu còn sữa bột, thằng bé ăn cùng một nhãn hiệu, không sao đâu, không đói được."
Ôn Ngôn hơi xấu hổ: "Con trai cậu nhỏ như vậy, sữa bột của Tiểu Đoàn Tử nhà tớ không hợp với nó đâu, sữa bột chia theo giai đoạn mà, cậu ngốc à? Chưa thấy ai làm mẹ mà vô tâm như cậu."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play