Ôn Ngôn nhìn Tiểu Đoàn Tử bên cạnh, bĩu môi nói: "Anh ta đi trốn việc đấy, nhìn tôi không vừa mắt chứ làm sao nhìn con trai mình không vừa mắt được." Nói rồi, cô bế Tiểu Đoàn Tử đến đầu cầu thang: "Nào, bảo bối, thấy cánh cửa thư phòng kia không? Qua đó gõ thật mạnh, gõ đến khi nào ba con chịu để ý thì thôi. Tối nay con cứ quấn lấy ba, bắt ba tắm cho con, sau này ba sẽ tắm cho con hết, hiểu chưa?"
Tiểu Đoàn Tử ngơ ngác nhìn cô một hồi, rồi mới ôm khối rubik yêu thích của mình đi đến cửa thư phòng. Cậu bé nhìn khối rubik trong tay, không nỡ dùng nó để đập cửa, đành dùng bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ lên cửa.
Rất nhanh, Mục Đình Sâm mở cửa, Ôn Ngôn kịp thời nấp đi.
Mục Đình Sâm ngồi xổm xuống nhìn Tiểu Đoàn Tử, hỏi: "Con tự lên đây à?"
Tiểu Đoàn Tử đưa khối rubik cho anh xem, như thể đang khoe món đồ chơi yêu quý. Cậu bé có rất nhiều đồ chơi, nhưng chỉ riêng khối rubik này là ngày nào cũng chơi, những thứ khác chỉ chơi một lát là chán, không thèm đụng đến nữa.
Mục Đình Sâm nhận lấy khối rubik, xoay vài cái là các mặt đã đồng màu. Đây chỉ là loại rubik sơ cấp cho trẻ con, chẳng có gì khó.
Lúc này, Tiểu Đoàn Tử mới nhớ ra lời Ôn Ngôn vừa dặn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play