Trần Mộng Dao gật đầu, buông Hạ Lam ra. Thực ra, con bị mang đi cô vẫn rất không nỡ, cứ nghĩ đến là lồng ngực lại nghẹn lại. Phụ nữ sau khi có con có lẽ đều sẽ lấy con làm trung tâm, nhưng nhìn Kính Thiếu Khanh khó xử như vậy, cô không thể bất chấp mọi thứ.
Hai giờ sau, Kính Thành Húc lái xe đến. Trần Mộng Dao tội nghiệp nhìn con trai bị bế đi, nước mắt không sao kìm được. Tục ngữ có câu "muốn bắt cọp phải vào hang", chắc cũng tương tự như vậy.
Nhà đột nhiên trống vắng, cô cũng không ở nổi nữa, liền gọi điện cho Ôn Ngôn. Biết Ôn Ngôn đang đi vẽ ở ngoài, cô lập tức lái xe đến đó. Bây giờ cô có một bụng tâm sự muốn trút ra, nếu cứ kìm nén sẽ nghẹn chết mất.
Đến công viên ven hồ nơi Ôn Ngôn đang ở, sau khi hai người gặp nhau, Trần Mộng Dao lại chực trào nước mắt:
"Tiểu Ngôn, con trai tớ đã đưa cho mẹ Thiếu Khanh chăm rồi."
Ôn Ngôn tháo tai nghe, hỏi:
"Sao vậy? Sao đột ngột thế? Tớ tưởng cậu định tự mình chăm."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play