"Tôi vẫn thấy không kết hôn cũng tốt. Đừng nghĩ tôi khốn nạn, nhưng tôi thật sự không chịu nổi cảnh nhà có thêm một thằng nhóc, ngày đêm gào khóc ầm ĩ khiến người ta không ngủ được. Tôi sắp suy nhược thần kinh đến nơi rồi. Trần Mộng Dao thì lại rất kiên nhẫn với thằng bé, nhưng mọi cảm xúc tiêu cực bị ảnh hưởng đều trút hết lên người tôi, dành hết sự mất kiên nhẫn cho tôi. Tôi vô tội lắm chứ, đúng không? Hồi mới làm bố cậu có bao giờ bực bội như vậy không?"
Mục Đình Sâm suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Cũng tàm tạm. Con trai tôi không quá quấy, càng lớn càng hiểu chuyện. Cậu ráng nhịn đi, vài tháng nữa nó lớn hơn là ổn thôi. Cũng phải, cậu vốn quen tự do phóng khoáng, vì thích Trần Mộng Dao mới kết hôn, thế giới hai người thì cậu chấp nhận được, đột nhiên có thêm một đứa con, cậu chưa thích ứng kịp là chuyện bình thường. Nếu không chịu nổi thì đưa cho mẹ cậu nuôi đi, chẳng phải bà ấy rất sẵn lòng sao?"
Kính Thiếu Khanh có chút rầu rĩ:
"Cậu nghĩ tôi chưa từng nghĩ đến sao? Trước kia chỉ có tôi và Trần Mộng Dao. Bây giờ trong nhà không chỉ có thêm một đứa nhỏ mà mẹ tôi cũng dọn đến ở. Gia đình bốn người, tôi thật sự chưa quen, hoàn toàn không quen, ngày nào về nhà cũng thấy là lạ. Tôi muốn mẹ tôi mang con đi, vừa mở miệng đã bị mắng. Là Trần Mộng Dao không chịu, nhất quyết phải tự mình chăm. Tôi cảm giác mình sắp sụp đổ rồi, hôm nay phải nói dối là tăng ca mới tranh thủ ra ngoài thư giãn một chút."
Thấy Kính Thiếu Khanh uống hết ly này đến ly khác, Mục Đình Sâm nhướng mày:
"Cậu mà mang một thân mùi rượu về nhà, cậu có chắc là không gà bay chó sủa không? Cậu nói dối là tăng ca, không phải đi xã giao, sớm muộn gì cũng lộ tẩy. Chỉ sướng được nhất thời thôi à? Đầu óc cậu bị lừa đá rồi sao?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play