Má Lưu tưởng cô vẫn chưa hết giận, liền huých khuỷu tay vào người cô. Cô liếc nhìn Mục Đình Sâm, ngáp một cái:
"Thật sự không cần đưa em đi đâu. Bây giờ em không cần phải đến công ty đúng giờ, chỉ cần vẽ được một bản thảo chất lượng, dù em có nằm cả ngày trên giường, giám đốc của chúng em cũng không có ý kiến. Hôm qua em đã ngồi ở quán cà phê bên ngoài cả nửa ngày rồi. Công ty anh nhiều việc, tự đi làm đi."
Mục Đình Sâm vui vẻ chấp nhận:
"Vậy được, em tự sắp xếp nhé, anh đi trước. Tối nay qua nhà Thiếu Khanh ăn cơm, trước năm giờ em về đến nhà là được, anh sẽ về đón em. Nếu có thay đổi địa điểm thì báo cho anh biết."
Ôn Ngôn gật đầu, hôn lên má Tiểu Đoàn Tử một cái rồi mới chậm rãi đi ra ngoài.
Đợi xe đi xa, Mục Đình Sâm thở phào một hơi. Anh cẩn thận nhớ lại từng chi tiết vừa rồi, chắc là không có vấn đề gì. Cách chung sống này anh nhất thời chưa quen, nhưng phải từ từ thích nghi, như vậy mới là tốt nhất. Lẽ ra anh không nên coi cô như một đứa trẻ còn có thể bị anh kiểm soát, anh phải coi cô là vợ.
Vì tối qua ngủ không ngon, Ôn Ngôn cũng không muốn đi lang thang bên ngoài, nghĩ rằng sẽ đến công ty ngủ bù trước đã. Đến khu văn phòng, Từ Dương Dương nóng lòng kể lại chuyện hôm qua Mục Đình Sâm đến dưới lầu công ty chờ đợi cho Ôn Ngôn nghe. Ôn Ngôn đã biết rồi nên không có phản ứng gì đặc biệt:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play