Ôn Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu rồi quay về chỗ làm việc. Mối quan hệ giữa Từ Dương Dương và Đường Xán lúc này vẫn còn khá mập mờ. Đường Xán lại đang gặp phải chuyện như vậy, tiền đồ một mảng u ám, cô cũng không biết nên nhìn nhận chuyện của hai người họ thế nào, thôi thì cứ để thuận theo tự nhiên vậy.
Chiều tan làm, Mục Đình Sâm đến đón cô. Hai người xách theo trái cây đến bệnh viện. Đúng như cô dự đoán, Trần Mộng Dao đau đến mức không dám xuống giường đi lại, còn khổ sở hơn cả cô ngày trước. Ngày thứ hai sau phẫu thuật là bắt buộc phải xuống giường, chỉ riêng lượng dịch truyền mỗi ngày đã phải chạy mấy bận vào nhà vệ sinh. Mỗi lần Trần Mộng Dao đi vệ sinh đều gào khóc thảm thiết, khiến Kính Thiếu Khanh dìu cô cũng toát mồ hôi lạnh.
Thấy Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm đến, Trần Mộng Dao liền bật khóc, nước mắt lưng tròng:
"Tiểu Ngôn, sớm biết thế tớ đã nghe lời cậu sinh thường rồi, đau chết tớ mất..."
Ôn Ngôn đỡ cô nằm xuống, bóc cho cô một quả chuối:
"Trên đời làm gì có thuốc hối hận. Thật ra sinh thường cũng đau lắm, người nào sinh lâu, từ lúc chuyển dạ đến lúc sinh xong mất mấy ngày, cứ đau liên tục, cũng chẳng khá hơn sinh mổ là bao. Đằng nào cũng phải đau, chỉ là vấn đề hồi phục nhanh hay chậm thôi. Mấy ngày này cậu ăn nhiều đồ bổ vào, sẽ hồi phục nhanh hơn. Vài ngày nữa là hết đau thôi, tin tớ đi, cố gắng chịu đựng nhé."
Kính Thiếu Khanh cẩn thận lau nước mắt cho Trần Mộng Dao:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play