Cô không nói nên lời, báo trước thì có thể quang minh chính đại chắc? Dù là đi vì có mục đích, nhưng ai biết được liệu có xảy ra sự cố gì ngoài ý muốn không? Ví dụ như uống say, hoặc là chơi vui quá đà, ai mà nói trước được? Dù nghĩ thế nào, trong lòng cô cũng dấy lên một cảm giác khó chịu:
"Dao Dao có thai không đi được, nhưng em đi được mà. Em không sợ nguy hiểm, kể cả Diệp Quân Tước chính là Triển Trì thì em cũng đã gặp riêng hắn rồi, hắn có làm gì em đâu? Em đi còn có thể giúp Dao Dao để mắt đến Kính Thiếu Khanh, em sợ anh ta không giữ được mình..."
Mục Đình Sâm một tay chống cằm, bật cười:
"Ha ha, em đúng là... rõ ràng là tự mình không yên tâm mà cứ phải nói là đi canh chừng giúp bạn thân. Nói thật đấy, không thể để em đi được. Đối với em, dù chỉ là một chút rủi ro nhỏ nhất, anh cũng không gánh nổi, ngoan nào. Em ngồi chơi một lát đi, đợi anh làm xong việc."
Ôn Ngôn cảm nhận được, chuyện này dường như không có chỗ cho cô từ chối. Đàn ông không thích để phụ nữ dính vào bất cứ chuyện phức tạp nào, có phải vì sợ phiền phức không? Phụ nữ hay suy nghĩ nhiều, mà hiện tại cô đang vô cùng bất mãn.
Về đến nhà, cô vẫn vui mừng như mọi khi, chạy đến ôm Tiểu Đoàn Tử. Cậu bé đang chơi xếp gỗ trên sô pha, tuy còn nhỏ chưa biết ghép hình nhưng đã biết thử chồng các khối gỗ lên nhau. Lúc Ôn Ngôn đến gần, cô vô tình làm đổ hai khối gỗ mà Tiểu Đoàn Tử vừa xếp xong. Lần đầu tiên, Tiểu Đoàn Tử nổi giận với cô, đôi tay mũm mĩm ra sức đẩy cô ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ hờn dỗi.
Cô có chút kinh ngạc:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play