Còn lâu Khương Quân Thành mới ra tù, cũng không nghe nói sẽ được giảm án. Điều khiến Ôn Ngôn cảm thán là, Khương Quân Thành từng là người mà Trần Hàm sẵn sàng từ bỏ tất cả để đi theo, giờ đây lại phải tìm mọi cách để trốn chạy. Vận mệnh thật sự có chút nực cười.
Một lát sau, Trần Hàm lại nói tiếp:
"Ôn Ngôn, bây giờ con sống rất tốt, sự bù đắp của mẹ có lẽ con cũng không cần nữa. Tương lai sẽ ra sao, cũng chưa biết được. Sau này chúng ta chắc chắn sẽ không ở cùng một thành phố, con phải luôn sống tốt như vậy nhé."
Lòng Ôn Ngôn bỗng có chút bực bội:
"Tôi chưa bao giờ cần sự bù đắp của bà, từ trước đến nay đều là do bà tự yêu cầu. Bà muốn đi đâu, tôi cũng không quản được."
Đáy mắt Trần Hàm thoáng hiện một nét buồn:
"Mẹ chỉ sợ con nghĩ rằng trước kia mẹ vì sự ích kỷ của mình mà bỏ rơi con, bây giờ lại bỏ rơi con một lần nữa... Dù con đã sớm không cần mẹ nữa... nhưng mẹ vẫn không kìm được mà nghĩ như vậy, rồi lại thấy áy náy, do dự..."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT