Kiếp trước Giang Bạch có khổ thế nào cũng chưa bao giờ khổ đến mức phải qua đêm trong một nhà xưởng bỏ hoang chờ phá dỡ. Tuy nơi này nhìn thế nào cũng ra dáng “địa điểm lý tưởng để bắt cóc” trong mấy bộ phim truyền hình, nhưng nhìn tường hở gió, ngói nứt bung từng mảnh, cậu thật sự sợ mình sẽ chết cóng ở đây mất.
Trong nhóm bắt cóc, gã gầy mặc còn phong phanh hơn cả Giang Bạch, chỉ có áo khoác ngắn cùng quần bó sát, người thì gầy guộc co ro lại vì lạnh, vừa xoa tay vừa dậm chân, làm bụi bay mịt mù trên sàn bẩn.
Gã mập và bác tài thì không biết đi đâu, gã tóc vàng thì đang ở ngoài nghe điện thoại, giọng lớn, nghe như đang cãi nhau với ai đó.
Giang Bạch ngồi trên cái ghế gỗ mục duy nhất trong xưởng, tay chân đều bị dây rút nhựa trói ra sau lưng. Giang Bạch cảm thấy cổ tay bi trầy xước do gã tóc vàng trói quá chặt.
Cậu liếc nhìn gã gầy vẫn đang nhảy nhót như khỉ trước mặt, khẽ hỏi: “Tối nay ngủ đây à?”
Gã gầy hít hít mũi, liếc cậu một cái, hơi ngập ngừng không biết có nên trả lời hay không. Hắn nhìn ra ngoài một chút, thấy tóc vàng chưa vào lại, có lẽ thấy Giang Bạch nhìn không ra uy hiếp gì, mới lầm bầm một câu: “Không lẽ mày nghĩ được ở biệt thự chắc?”
Biệt thự thì Giang Bạch không dám mơ, nhưng ít nhất cũng nên tìm chỗ nào kín gió chút chứ? Trời đông lạnh buốt thế này, chính mấy người kia chẳng lẽ không rét?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT