Viện điều dưỡng Dân Tâm.
Gió nhẹ hiu hiu thổi qua , nhưng căn phòng bệnh lại có phần ngột ngạt.
Trương Triết ngồi bên giường gọt táo, vỏ táo từng vòng rơi xuống, lưỡi dao cọ vào thịt quả phát ra tiếng sột soạt. Đột nhiên vỏ táo đứt ngang, động tác trong tay Trương Triết khựng lại, như thể hơi tiếc.
Thạch Mục ngồi tựa trên giường nhìn cậu, nửa thân dưới chân trống rỗng, tay ở siết chặt chăn cứ nắm rồi lại buông, nhưng vẫn không nói lời nào.
“Mục ca.” Trương Triết cất tiếng: “Có lẽ đây là lần cuối em đến thăm anh.”
Lưỡi dao dừng lại nơi vỏ táo bị đứt, không tiếp tục nữa. Trương Triết nhìn quả táo trong tay: “Thật ra em từng rất hận anh. Nhưng em càng hận bản thân mình hơn.” Cậu đặt quả táo gọt dở sang bên: “Nếu không phải tại em, mẹ em đã chẳng phải ngồi tù.”
Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt sau cặp kính hôm nay bình tĩnh lạ thường: “Dạo này em cứ nghĩ mãi… Nếu ngày xưa em không ở bên anh, liệu mọi chuyện có thay đổi không?”
“Em...” Thạch Mục mở miệng, giọng khàn lại như bị nghẹn, anh cau mày nhìn Trương Triết: “Em có chuyện gì sao?”
Ba năm bên nhau, Thạch Mục tự nhận mình hiểu rõ Trương Triết. Cậu học giỏi, thông minh, là kiểu người có tiền đồ. Cũng chính vì vậy, sau khi mình thành người tàn phế, anh mới đơn phương chia tay, không muốn cản trở tương lai cậu.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play