Suốt cả tuần sau đó, ngày nào Tạ Hối cũng thấy kỳ lạ. Mỗi sáng chưa kịp ra khỏi nhà, Giang Bạch đã đi học. Tối đến, lại canh đúng giờ mới về. Tạ Hối bắt đầu nghi ngờ, giờ học đại học chẳng lẽ ngày nào cũng giống nhau?
Một buổi sáng, Tạ Hối không đến công ty, gọi Trình Tăng đến hỏi xem lúc anh đi vắng Giang Bạch có bận như thế không.
Trình Tăng trả lời: “Em cũng chỉ theo anh dâu mấy hôm đầu, thấy mới mẻ thì đi theo. Sau anh ấy bảo phải đi học, không cho tụi em bám theo sát nữa, chỉ cho đưa đón thôi. Muốn rõ hơn chắc hỏi chị Phổ Mạn?”
Tạ Hối hỏi: “Phổ Mạn đâu?”
Trình Tăng liếc nhìn đồng hồ: “Giờ này chắc đưa anh dâu về rồi, chắc đang ở nhà. Anh muốn em gọi cô ấy qua không?”
Tạ Hối đứng dậy, phủi phủi quần: “Không cần. Chúng ta tới đó.”
Tạ Hối cũng khá lâu rồi chưa tới chỗ Phổ Mạn. Lần trước đến, nơi đó như một cái kho, toàn hộp giấy chất đống. Không rõ giờ ra sao.
Phổ Mạn sống cùng khu với Trình Tăng, ở chung khu với nhà chính, cách đó chỉ vài phút đi xe.
Lúc đó, Phổ Mạn đang dọn cát mèo. Nghe tiếng gõ cửa, cô cảnh giác ngẩng đầu lên. Nhà cô vốn ít ai đến, ngay cả phí dịch vụ cũng toàn tự xuống nộp. Tay cầm xẻng cát, cô đứng lên, nhìn qua mắt thần  thấy Tạ Hối đứng bên ngoài.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play