Tô Nam gật đầu: "Đúng vậy, cục trưởng. Em trai tôi còn nhỏ, chưa đến 18 tuổi. Xin ông thông cảm xóa án cho cậu ấy, đổi hình phạt khác, dù là phạt tiền chúng tôi cũng chấp nhận!"
"Chuyện này nghiêm trọng rồi. Thôi được, án tích sẽ xóa cho cậu ấy, nhưng kiểm điểm thì vẫn phải viết. Dù cậu ấy không làm sai, nhưng cũng đã vi phạm pháp luật."
Cục trưởng cảm thấy vì làm việc nghĩa mà phạm lỗi, rồi còn bị ghi án tích thì thật quá đáng. Cứ như vậy thì ai còn dám làm việc tốt nữa, nên ông quyết định mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Tô Nam không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy. Cô chỉ cần chặn xe, tìm một vài nhân chứng, là có thể giải quyết. Cục trưởng này đúng là người tốt, hơn hẳn cái khúc gỗ Thẩm Mộc kia.
Tô Dương sau khi nhận phê bình giáo dục từ cục trưởng và tự kiểm điểm bằng lời, cũng đã qua được chuyện này một cách lạ lùng. Chính cậu cũng không thể tin nổi.
Trên đường về, Tô Nam cuối cùng cũng hiểu ý nghĩa của lời Thẩm Mộc nói về việc không có thuốc hối hận. Cô từng nghĩ rằng Thẩm Mộc ghét cô vì chuyện Tiếu Phương Vân, và bây giờ có vẻ như sự nghi ngờ đó đã được xác nhận.
Tô Dương chỉ cảm thấy bây giờ bản thân thật đáng xấu hổ. Lâu như vậy không gặp, chắc hẳn chị gái đã ngày càng xuất sắc, còn cậu vẫn chỉ là một kẻ vô dụng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play