"Anh có thể liên lạc với người của mình, gọi cả Vương Hắc và ông chú mà Tô Dương đã cứu đến đồn cảnh sát để làm chứng cho Tô Dương, và gọi cho mẹ báo bình an luôn nhé!" Tô Nam muốn trước khi cục trưởng trở về, tìm đủ những người có liên quan để làm chứng.
"Được, anh đi ngay." Sau đó, Chu Nhượng quay lại nhìn Tô Dương dặn dò: "Em chăm sóc chị mình, anh sang trạm điện thoại đối diện gọi một chút."
Tô Dương miễn cưỡng gật đầu, coi như đồng ý.
Chu Nhượng làm theo lời Tô Nam, nói lại với người của mình, sau đó gác máy và gọi về nhà Tô Nam.
Người bắt máy chính là mẹ Tô Nam, Lâm Nguyệt Mai: "A lô, ai đấy?"
"Mẹ, là con, Chu Nhượng đây. Chúng con đã tìm thấy Dương Dương rồi, giờ còn phải xử lý chút việc nữa, tối sẽ về nhà. Mẹ nhớ nấu nhiều món ngon, và đừng mắng Dương Dương nữa nhé, được không mẹ?"
Chu Nhượng thấy Tô Dương cũng rất đáng thương. Dù gì cậu cũng có một người chị xuất sắc như vậy, lại thường bị cha mẹ đem ra so sánh, trong lòng không khỏi có phần ghen tị. Huống chi đang ở tuổi dậy thì dễ nổi loạn, càng dễ phản kháng gia đình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT