Tô Dương thấy Chu Nhượng tỏ vẻ khó hiểu, bèn thở dài và nói: "Chị ấy thật sự quá xuất sắc, không chỉ học giỏi mà còn xinh đẹp, làm việc gì cũng thấu đáo hơn em. Trong mọi khía cạnh của cuộc sống, em đều không bằng chị ấy."
"Chị ấy giống như vầng trăng trên cao, khiến em có cảm giác không thể với tới. Càng ngày, áp lực của em càng lớn. Chị ấy giống như một ngọn núi đè nặng lên em, khiến em không thể thở nổi."
Chu Nhượng gật đầu tỏ ý thông cảm. Ai mà đứng trước một ngọn núi cao không bao giờ vượt qua nổi cũng đều thấy mệt mỏi, huống hồ Tô Dương vẫn chỉ là một đứa trẻ.
"Nhưng Dương Dương này, đôi khi sống không nhất thiết phải mệt mỏi như vậy. Em chỉ cần là chính mình, vậy là đủ rồi. Tại sao nhất định phải so sánh mình với người khác?" Chu Nhượng cho rằng mỗi người đều có sở trường riêng, nếu chuyện gì cũng so đo với người khác thì chắc mệt chết.
Tô Dương chưa bao giờ nghe những lời ấm lòng như vậy. Trước giờ, cậu chỉ nghe cha mẹ luôn đem mình ra so sánh với "con nhà người ta".
"Nhưng em sống trong một môi trường như thế, không tránh khỏi bị so sánh." Tô Dương thở dài, buồn bã nói.
"Em không thể ngăn người ta nói, nhưng em có thể giữ vững chính mình. Khi em thi đỗ đại học rồi, cũng có thể như chị em, tự do bay lượn giữa bầu trời." Chu Nhượng tiếp tục khuyên nhủ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT