“Không giống? Người ta là người, cậu ta cũng là người. Cô là nhân viên công vụ, phải xứng đáng với bộ cảnh phục mà mình đang mặc.” Thẩm Mộc cau mày, nghiêm khắc trách mắng cấp dưới của mình.
Nhà họ Tô không có ai là người tốt. Người ta nói "thượng bất chính, hạ tắc loạn," chị gái thì trơ trẽn, phá hoại hạnh phúc người khác; anh rể thì lươn lẹo, Tô Dương có tốt đến mấy cũng không thể tốt hơn được.
Nữ cảnh sát cảm thấy hành động của Thẩm Mộc quá cực đoan, lên tiếng tranh luận: “Đội trưởng, anh không thể nói như vậy. Lần này là đám lưu manh khơi mào trước. Chẳng lẽ bị bắt nạt mà không được phản kháng sao?”
“Phản kháng! Cậu ta làm vậy mà gọi là phản kháng sao? Rõ ràng là tụ tập đánh nhau, mấy tên lưu manh đó còn bị thương nặng hơn cậu ta.” Thẩm Mộc nhất quyết không tha cho Tô Dương.
Cho dù kết quả ra sao, từ nay Tô Dương cũng phải mang vết nhơ này mà sống.
“Cảnh sát Thẩm, em trai tôi là do vì dũng cảm giúp người nên mới đắc tội với đám người kia. Nếu anh cứ vin vào sai lầm này để không buông tha cho cậu ấy, thì sau này ai còn dám làm việc tốt?” Tô Nam không từ bỏ, tiếp tục nói đỡ cho Tô Dương.
Dũng cảm giúp người? Nghe còn hay hơn cả hát. Không có bằng chứng, chỉ dựa vào lời nói của cô, tại sao tôi phải tin?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play