Cái thân hình gầy guộc của ông trưởng làng Tiêu làm sao che được Tiêu Tĩnh, hơn nửa người cô lộ ra, ôm đầu ngồi xổm trên đất run rẩy.

"Đồng chí, có thể nương tay một chút không?" Trưởng làng Tiêu chìa tay ra che chở.

Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Mộc lập tức sa sầm, nhưng đối mặt với người lớn tuổi, anh vẫn cố gắng nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Tôi hiểu tâm trạng của ông, nhưng xin đừng cản trở chúng tôi thi hành công vụ."

Trưởng làng Tiêu do dự, nhưng vẫn không lùi nửa bước, đứng chắn trước Tiêu Tĩnh và Thẩm Mộc, định nói gì đó nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị tiếng nói đầy khí thế của một người đàn ông cách đó không xa cắt ngang.

"Nhiều cán bộ nhân dân ở đây thế này, không biết giúp đỡ à?" Người vừa đến mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn màu xám chỉnh tề, khuôn mặt chữ điền nghiêm nghị, hai hàng lông mày đậm nhíu chặt, trông vẻ mặt rất khó chịu.

"Chủ tịch xã." Thư ký công xã cùng các cán bộ vội vàng chào hỏi, liếc mắt nhìn nhau, nhất thời không biết câu nói vừa rồi của ông là muốn giúp ai.

Giúp trưởng làng Tiêu, hay giúp hai đồng chí công an?

"Tôn chỉ của chúng ta là gì?" Chủ tịch xã Thượng Hạo Quyền với khí thế mạnh mẽ, khiến ai thoáng nhìn cũng phải run sợ.

Cán bộ lớn nhất công xã đã tới, còn ai dám gây chuyện nữa, đương nhiên ai cũng ngoan ngoãn đồng thanh đáp.

"Phục vụ nhân dân."

Thượng Hạo Quyền hài lòng gật đầu, vung tay một cái, hai thanh niên đi theo sau ông liền tiến lên kéo trưởng làng Tiêu ra, sau đó Thẩm Mộc thuận lợi còng tay Tiêu Tĩnh.

"Trưởng làng Tiêu, không thể dùng quyền lực mà nhân dân giao cho để ức h.i.ế.p người khác." Thượng Hạo Quyền cúi người, vỗ vai trưởng làng Tiêu một cách đầy ẩn ý, sau đó bắt đầu bài diễn thuyết của riêng mình.

Lời lẽ lưu loát, giọng nói vang dội, cảm xúc dâng trào, phối hợp với những cử chỉ thích hợp, hoàn toàn lôi cuốn được cảm xúc của mọi người, bầu không khí cũng trở nên sôi động.

Thậm chí Thượng Hạo Quyền còn dẫn mọi người xin lỗi đồng chí Tô Nam, người bị hại, và thề sẽ rút kinh nghiệm, suy ngẫm kỹ càng, không bao giờ phạm phải sai lầm tương tự.

Nhưng Tô Nam lại không nghe vào chữ nào, ánh mắt cô đăm đăm nhìn bóng người màu đen cách đó không xa.

Đây là lần đầu tiên sau gần nửa tháng cô được nhìn thấy anh.

Chu Nhượng cũng đang nhìn cô, tay giấu sau lưng, căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, không khỏi siết chặt nắm tay.

"Đợi chút nữa đến tìm em." Như sợ anh không hiểu, cô làm đi làm lại khẩu hình đến ba lần.

Con ngươi đen nhánh của người đàn ông co rụt lại, trên gương mặt hơi rám nắng vì lao động hiện lên hai đốm ửng đỏ, mang theo chút lúng túng. Một câu nói của cô giống như một hòn đá nhỏ rơi vào mặt hồ tĩnh lặng, tạo nên vô số gợn sóng.

Và mặt hồ ấy chính là tâm hồn anh.

"Vậy nhờ đồng chí Thẩm và đồng chí Trần rồi, hiện nay có nhiều người không biết có tồn tại tội phỉ báng, việc lần này cũng coi như là lời nhắc nhở cho dân làng, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời thì không thể nói bậy." Sau khi Thượng Hạo Quyền kết thúc bài diễn thuyết, ông tiến tới bắt tay hai đồng chí công an.

Thẩm Mộc gật đầu, cho biết không lâu nữa sẽ có đồng nghiệp của anh ta đến các làng xã tuyên truyền kiến thức pháp luật.

Nói thêm vài câu xã giao, Thượng Hạo Quyền liền gọi các cán bộ công xã giúp đưa mấy người phạm tội bị còng tay về đồn công an huyện.

Những người lúc trước nhảy nhót nhất, bây giờ bị khí thế của Thượng Hạo Quyền dọa sợ đến mức không dám thở mạnh, làm gì còn dám kêu gào, ai nấy đều cúi đầu, ngoan ngoãn đi theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play