Chuyện phải kể từ khi lứa thanh niên trí thức mới đến nông thôn năm ngoái. Khác với các năm trước, lần này chỉ có hai nữ và một nam thanh niên trí thức, số lượng ít nhưng ai cũng xinh đẹp.
Đặc biệt là một cô gái có vẻ đẹp kiêu sa và quyến rũ. Cô ấy chỉ đơn giản đi giặt đồ ở bờ sông, nhưng đã bị một số người đồn đại rằng cô ấy lăn lộn với lưu manh trong đống rơm, và tin đồn lan truyền khắp làng.
Đi nhanh một chút thì bị nói là cố ý quyến rũ đàn ông, nói chuyện với người khác giới vài câu thì bị bảo không thể sống thiếu đàn ông.
Nói chung, đi đến đâu cô ấy cũng bị bôi nhọ đến đó.
Không còn hy vọng được trở về thành phố, cuộc sống ở nông thôn lại quá khổ sở, cuối cùng nữ thanh niên trí thức này không chịu đựng nổi nữa, cả thân tâm sụp đổ và đã chọn cách rời khỏi thế giới này tại con sông lớn bên ngoài làng.
Trước khi rời đi, cô ấy để lại một bức thư tuyệt mệnh đầy máu, từng câu từng chữ đều chỉ trích và oán hận những người ở làng Tiêu Gia.
Trong một khoảng thời gian, mọi người quả thật chìm trong sự ân hận và tự trách nặng nề, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, chẳng bao lâu sau chuyện này bị lãng quên.
Những lời đồn thổi vô căn cứ, những lời nói dối và những câu chuyện tầm phào vẫn tiếp diễn, chỉ là đối tượng đã thay đổi.
"Hãy nhớ rằng chính các người đã hại c.h.ế.t cô ấy, cả làng các người liên thủ để g.i.ế.c c.h.ế.t một sinh mệnh tươi trẻ.
Bây giờ, các người còn muốn tôi nhẫn nhịn sao? Tôi khinh! Nếu không phải tôi báo công an chứng minh sự trong sạch của mình, các người có tiếp tục dựng chuyện sau lưng tôi không?
Từ khi tôi bị thương ở chân, tin đồn đã bắt đầu.
Lúc thì bảo tôi cố ý bị thương để tránh lao động, lúc thì nói tôi không từ thủ đoạn để ở lại nhà đội trưởng có phòng ốc tốt như vậy, lúc thì nói tôi bẻ gãy chân chỉ để quyến rũ đồng chí Tiếu Phương Trì.
Còn mắng tôi là hồ ly tinh, đồ đàn bà lẳng lơ không biết xấu hổ, nói năng thô lỗ thế mà các người còn mặt mũi xin tha thứ sao? Chính các người mới là đám vô liêm sỉ nhất trên đời, ai sánh được với các người chứ, lời hay lời xấu đều để các người nói hết rồi."
Nói đến đây, Tô Nam đập bàn, phát ra tiếng "ầm" giòn giã, cả người cô cũng giận dữ đứng bật dậy, trông khí thế vô cùng mạnh mẽ khiến đám đông không ai dám ngẩng đầu.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Tô Nam đột nhiên nhớ ra mình là người bị thương tàn phế, lại ngồi trở lại ghế.
"Thật ra tôi có thể báo công an bắt tất cả các người, tội vu khống không giới hạn số người, nhưng tôi chỉ liệt kê vài người quá đáng nhất nộp cho công an. Các người biết tại sao không?
Chính vì tôi xem trọng việc chúng ta đều là một phần của làng Tiêu Gia, không muốn làm mọi chuyện quá mất mặt. Nhưng các người bây giờ đối xử với tôi thế nào? Ép tôi tha cho mấy kẻ đàn bà độc ác muốn g.i.ế.c tôi? Tôi, Tô Nam, nói rõ cho các người biết, không thể nào."
Gương mặt lạnh lùng của Tô Nam vẫn khó coi, cô ngồi thẳng lưng, từ cổ họng phát ra tiếng cười lạnh lùng đáng sợ, khiến ai nghe cũng rùng mình.
Một lúc lâu không ai dám lên tiếng, cho đến khi hai cảnh sát trẻ hoàn tất việc thẩm vấn, quay lại ngoài cổng.
"Lời khai trùng khớp, Tiêu Tĩnh và Tiêu Nguyệt Đình, với tư cách là người chủ mưu, theo chúng tôi về đồn một chuyến." Thẩm Mộc nói ngắn gọn, rút còng tay bước đến chỗ Tiêu Tĩnh.
Tiêu Tĩnh mở to mắt, sợ đến mức chạy thẳng ra sau lưng ông nội trưởng làng, miệng không ngừng kêu lớn: "Ông ơi cứu con!"