Chẳng hạn như Tô Điềm Điềm, bây giờ còn giả vờ ngất xỉu.

"Đội trưởng Tiêu, năm nay thu hoạch của công xã có phá kỷ lục các năm trước, để cho dân làng no ấm, thuận tiện được lãnh đạo huyện khen ngợi, tất cả đều trông cậy vào làng Tiêu Gia các ông đấy." Chờ "người ngoài" đi hết, Thượng Hạo Quyền mới kéo Tiếu Hạ Quốc ra riêng.

Người sau đương nhiên liên tục gật đầu đáp lại, khuôn mặt hiền hậu tràn đầy kích động, vì lời của chủ tịch Thượng này có thể xem như ngầm thừa nhận năng lực của ông rồi. Trong số bao nhiêu đội trưởng lân cận, ông là người đầu tiên, sau này đi ra ngoài thật nở mày nở mặt.

Ánh mắt Thượng Hạo Quyền lại chuyển sang Tiếu Phương Trì đang đứng bên cạnh Tiếu Hạ Quốc, ông nắm lấy cánh tay của anh ta, thân thiết nói: "Phương Trì, cũng mấy tháng không gặp cháu rồi."

Sau đó lại lạnh giọng, nghiêm khắc nhắc nhở: "Sau này làm việc phải thận trọng hơn, đừng có dọa người nữa. Lần này làm một cô nữ thanh niên trí thức gãy chân, lại còn bị bôi nhọ, vậy lần sau thì sao?"

Nghe vậy, hai cha con nhà họ Tiếu đều ngẩn ra, còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Thượng Hạo Quyền giãn mày cười lớn: "Chú tin cháu có chừng mực, cấp trên cũng rất coi trọng cháu. Thế này đi, tháng sau cháu lên công xã làm việc nhé."

Tâm trạng nhất thời lên xuống thất thường, sắc mặt Tiếu Phương Trì thay đổi mấy lượt, cuối cùng chỉ có thể gật đầu.

"Cảm ơn chủ tịch đã chỉ bảo, sau này cháu nhất định sẽ cẩn thận từng li từng tí."

“Đồng chí Tô?”

Thượng Hạo Quyền gọi mấy lần mới kéo được hồn vía của Tô Nam về.

“Chủ tịch, tôi đây ạ.” Tô Nam thu lại ánh mắt đang nhìn Chu Nhượng, khẽ hắng giọng, đối diện với vị lãnh đạo công xã nghiêm nghị trước mặt, trong lòng vẫn có chút căng thẳng.

Thượng Hạo Quyền nhìn theo hướng cô vừa nhìn và nhanh chóng đoán ra trong lòng cô gái nhỏ này đang nghĩ đến ai, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười khó nhận thấy.

Không trách cậu thanh niên kia lại vội vã đến công xã gọi người, thì ra là vậy.

“Hôm nay đồng chí Tô đã chịu ấm ức, nếu không phải có người kịp thời báo cáo lên công xã, e rằng giờ chúng ta vẫn chưa biết gì, những kẻ xấu thật sự cũng khó có thể chịu sự trừng trị của pháp luật.” Thượng Hạo Quyền liếc nhìn khuôn mặt đầy lo lắng của trưởng làng Tiêu, lời nói có phần ẩn ý.

“Vâng, cảm ơn chủ tịch và các vị chính trực, nhờ có mọi người mà hôm nay tôi - một dân thường - đã không bị quyền lực áp bức.” Tô Nam cũng rất biết cách nắm bắt tình hình, vội vàng tâng bốc.

“Công xã Hồng Thái Dương có một chủ tịch công minh, hết lòng vì nhân dân như ngài, nên ngày càng phát triển, đời sống người dân mới càng ngày càng tốt hơn. Ngài chính là tấm gương sáng cho thế hệ trẻ chúng tôi noi theo, sau này tôi nhất định sẽ học theo ngài, trở thành người có ích cho nhân dân, cho đất nước.”

Nghe vậy, Thượng Hạo Quyền bật cười ha hả, khuôn mặt hồng hào, rõ ràng rất hài lòng.

“Khi nào có kết quả xét xử từ công an, tôi sẽ cho người thông báo cho cô ngay, thời gian này, đồng chí Tô cứ yên tâm dưỡng thương, sớm khỏe lại để có thể đóng góp cho công cuộc xây dựng đất nước.”

Tô Nam đương nhiên đồng ý ngay, khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ tràn đầy sức sống.

Một lúc sau, Thượng Hạo Quyền phải dẫn các cấp dưới rời đi, Tiếu Hạ Quốc mời ông ở lại dùng cơm nhưng không giữ được, đành tiễn ông đến gốc cây quế ở cổng làng.

Cuối cùng sân Nhà họ Tiếu cũng khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có, Tiếu Phương Trì cầm chổi quét từ trong ra ngoài, nói là để quét hết xui xẻo ra khỏi nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play